Tống Thu Hoài nhìn đồng hồ, cũng vừa đúng lúc.
Tống Tu Hòe bê đống cỏ lên, rề rà nữa là sẽ ảnh hưởng đến bữa sáng của Diêu Doanh Doanh, cô lại không có việc gì làm.
Diêu Doanh Doanh mặc một chiếc áo màu đỏ vừa mới may năm nay nhưng nó quá nhỏ, ngực bị siết chặt đến mức thở không nổi, cô bực bội cởi ra ném qua một bên.
Vừa nghĩ đến vấn đề mình bị béo lên, rất nhiều đồ đều không thể mặc vừa nữa liền cảm thấy tủi thân.
Cô lại thay một cái áo màu đỏ khác, cái này thì vừa vặn hơn, Diêu Doanh Doanh hài lòng nhìn vào trong gương rồi xoay một vòng.
Hai bím tóc dày và đen rủ xuống trước ngực, bộ ngực cô đầy đặn như sắp bung ra ngoài, hông săn chắc và vòng eo thon gọn.
Nhìn lên trên sẽ thấy đuôi mắt hơi xếch lên, thêm phần bọng mắt hơi ửng hồng giống như cánh hoa đào được tắm trong làn mưa xuân, muốn rơi nhưng lại ở, làm trái tim con người ta khi nhìn vào phải xao xuyến, rạo rực.
Sau khi mang đôi giày chuyên để lao động, Diêu Doanh Doanh đội mũ rơm bước ra ngoài, mặc dù nắng không hề gắt, nhưng da dẻ cô mỏng nên phơi nắng lâu thì mặt cũng sẽ bị rát.
Bên ngoài, cha Diêu đã bày bát đĩa và bưng đồ ăn lên.
Tống Thu Hoài thì vừa trở về, đang rửa tay.
Diêu Doanh Doanh cúi đầu, nhanh chóng kéo ghế, giảm bớt sự hiện diện của mình, nhưng vô dụng.
Mẹ Diêu giận dữ từ trong phòng đi ra, vừa dí tay vào trán Diêu Doanh Doanh vừa mắng: “Cái con nhỏ lười biếng này! Lại để Tiểu Tống đi cắt cỏ.
Sáng sớm mà Tiểu Tống còn phải làm luôn phần việc của con.
Cơm con cũng không nấu.
Ngày nào cũng ngủ đến khi mấy con lợn nó ngủ dậy rồi thì mới lết cái thân ra khỏi giường.
Hay là đợi đút đến tận mồm hả?”
Diêu Doanh vừa né đi vừa cãi lại: “Có ai nhờ ảnh giúp đâu! Sáng nào con cũng đều kiếm công điểm.
Trong mắt mẹ lúc nào cũng là ảnh giúp…
(Chú thích: 工分: Công điểm: Danh từ điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây.)
Thấy phải một lúc nữa mới xong như chuyện cơm bữa, Tống Thu Hoài đưa cho mẹ Diêu một chiếc bánh bao rồi nói: “Mẹ à! Doanh Doanh đã làm rất nhiều việc, trước giờ con vốn hay dậy sớm, chút sức này còn sợ không có chỗ dùng, không sao đâu mẹ!”
Mẹ Diêu vừa hạ hỏa thì Diêu Doanh liền đỏ mặt, nổi giận trách Tống Thu Hoài: “Anh còn nói nữa! Tại anh chứ ai!”
Thấy tình thế không ổn, cha Diêu vội vàng mang khoai lang tới rồi nói: “Doanh Doanh, mau ăn đi con.
Anh con gửi về từ bưu điện quân đội đây.
Mẹ con nói gần đây con đã làm việc vất vả nên hấp cho con.”
Diêu Doanh Doanh lúc này lúng túng ngồi xuống, khịt mũi một cái nhẹ rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn mẹ!”
Mẹ Diêu cũng đã quen với điều đó, chỉ biết cạn lời.
Bố của Diêu Doanh Doanh là trưởng thôn, Diêu Doanh Doanh còn có hai người anh trai làm trong trong quân đội, mẹ Diêu cũng rất thông minh, nhanh nhẹn, thế nên là cuộc sống của nhà họ Diêu cũng không mấy khó khăn.
Bữa sáng có bánh bao được làm từ bột mì trộn với bột ngô, ăn kèm với dưa muối và cháo hạt kê.
Sau khi ăn sáng xong, Diêu Doanh Doanh và Tống Thu Hoài rời đi trước, chỗ làm việc của họ rất xa, phải đi tới tận cái cầu ở phía nam.
Cha Diêu giúp mẹ Diêu dọn dẹp bàn, mẹ Diêu bỗng nhiên thở dài rồi nói: “Này ông! Ông thấy thằng nhóc Tiểu Tống này đáng tin không? Doanh Doanh thì khờ khạo, không biết cách thương người ta.
Lúc đó kết hôn cũng là vì chuyện kia, nhỡ may Tiểu Tống trở lại thành phố, bỏ lại Doanh Doanh thì làm sao? Hai chúng ta thì đều đã già…”