Những giọt nước mưa lớn bằng hạt đậu đập vào khung cửa sổ, những đám mây đen dày đặc như nước bị đun sôi, cuồn cuộn, sục sôi, gió điên cuồng thổi từ cánh cửa sổ không khép chặt tới người ở trên giường.
Thân thể cao lớn nằm cứng đờ ở trên giường, trông có chút kỳ quái, lông mày hình đỉnh núi nhíu lại, giống như đang chịu đựng một sự đau đớn quằn quại, thình lình mở mắt, cơn giận dữ gần như hóa thành mũi tên.
m thanh hỗn loạn ong ong vang lên dữ dội bên tai, Lý Hướng Đông đi tới cạnh cửa sổ, trong bóng tối, anh ấy lặng lẽ nhìn cây long não trước cổng quân khu, một tia chớp xẹt qua đường chân trời, người đàn ông cạnh cửa sổ hơi cúi đầu xuống, trong lúc nửa sáng nửa tối chỉ nhìn thấy được đường nét sắc sảo lạnh giá.
Cái cây kia lắc lư qua lại như một kẻ điên, gần như sắp bị bứng cả gốc rễ lên.
Ở thôn Đại Diêu cũng có một cái cây long não như vậy.
Mùi máu tanh quá nặng, Lý Hướng Đông châm một điếu thuốc, mà không hút.
Trận chiến kia đã trôi qua rất lâu, nhưng mùi máu tanh tựa như vĩnh viễn đeo bám anh ấy, máu của rất rất nhiều người, của anh ấy, của những người chiến hữu, của cả quân địch.
Không ngoài dự liệu, cùng với mùi máu tanh nơi đầu mũi là những cơn đau nhói ở phần thân dưới.
Đã quá lâu rồi.
…
Tuổi thơ của Lý Hướng Đông không có gì đáng nhắc tới, nói tốt đi, không thể nào, không cha không mẹ, còn nói không tốt, lại có nơi ăn chốn ở, cũng kiên cường hơn rất nhiều người, con người vào lúc đó, không xem trọng có hạnh phúc gì đó hay không, khác nhau ở chỗ là sống và chết.
Khi người quả phụ họ Lý nuôi anh ấy đến mười tuổi thì mất, anh ấy đã đến nhà thím Diêu.
Thật ra cuộc sống gia đình của thím Diêu cũng không tốt, cha Diêu trung hậu thật thà có hơi trầm lắng, thế nên thím Diêu phải đanh đá ngang ngược, những ngày tháng như vậy mới có thể trôi qua, khó khăn nuôi nấng ba người con, người con cả còn chịu được, người con thứ hai là một người què, đứa út thì vẫn còn ôm trong lòng bú sữa.
Lại thêm Lý Hướng Đông, cả nhà sáu miệng ăn, may là cha Diêu có thể làm việc, dáng người Lý Hướng Đông cường tráng, đầu óc lanh lợi, hơn mười tuổi đã có thể làm việc, sau đó dùng thân phận con liệt sĩ để bán mình một cách thảm hại, lễ tết gì đó cũng có thể lấy được vài cân bột mì, vài túi điểm tâm, cuộc sống cứ vậy mà trôi qua.
Nhưng anh ấy lại vô cùng thích đứa nhỏ nhất của nhà họ Diêu, Diêu Doanh Doanh, nên nói là không ai không thích cô, là một đứa trẻ ngốc nghếch vừa trắng vừa mập mạp, cô biết nói chuyện hơi muộn, người khác mắng cô là đứa trẻ ngốc cô cũng chỉ cười híp mắt, ngày tháng khổ sở ấy nhìn thấy cô anh ấy cảm thấy mình có hy vọng.
Lần đầu tiên Diêu Doanh Doanh gọi Lý Hướng Đông không phải là anh, mà là Đông Đông, nghe người khác gọi Hướng Đông, bản thân cũng muốn gọi, cô nói chuyện không lanh lợi chỉ có thể vụng về lặp lại từ cuối hai lần.
Lý Hướng Đông chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào nổi tiếng hơn Diêu Doanh Doanh, cô được quấn như một quả bóng tròn, đeo khăn quàng cổ màu đỏ đuổi theo sau mông những người anh của mình, liên tục chạy nhảy.