Thập Niên 70 Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ H


Sau trận mưa như thác đổ chính là thời điểm tốt để đi hái nấm.

Sáng sớm Diêu Doanh Doanh liên tục hối thúc Tống Thu Hoài, cô trừng mắt chu môi, “Ăn mau lên! Mau lên đi! Chúng ta đi sớm mới có thể nhanh hơn người khác, nếu không sẽ bị người ta hái hết đấy.


Thật ra cô cũng chưa ăn xong, vừa nói chuyện vừa nhỏ tiếng húp rột rột chén cháo của mình, Tống Thu Hoài mặc kệ cô, sớm đã biết được tính tình của cô thế nào.

Quả nhiên, Tống Thu Hoài đã ăn xong còn giúp mẹ Diêu thu dọn bát đũa, thậm chí còn mang cái đồng hồ đeo tay mới ở trong tủ ra, quay đầu liếc nhìn, Diêu Doanh Doanh vẫn ở đó chải tóc, hơn nữa có vẻ nửa tiếng nữa cũng chưa chải xong.

Mái tóc của Diêu Doanh Doanh vừa đen vừa dày, có hơi xoăn một chút, lại trơn bóng, bàn tay nhỏ của cô, khi túm thành một bím tóc cũng không thể nắm hết, buộc tới buộc lui mấy lần, cô lại sợ đau, mỗi lần buộc không được thì cô chải lại lần nữa.

Đồng hồ trước đó của Tống Thu Hoài đã vứt trong xe của Chương Sĩ Hành, anh không có ý định cần nữa, cái mới lấy ra này không giống với cái trước kia, là dây đeo da bò màu đen tuyền.


Tay của Tống Thu Hoài rất đẹp, da trắng giống như những người khác, giống như ngọc thạch trơn bóng, bàn tay rất lớn, ngón tay thon dài, những khớp tay rõ nét, chỉ với một tay thì có thể cố định được hai tay của Diêu Doanh Doanh.

Dây đeo đen tuyền làm nổi bật lên gân xanh và mạch máu hiện trên cánh tay anh, Tống Thu Hoài cầm lá thư trên bàn lên, vừa nhớ ra, Chương Sĩ Hành đã đuổi theo đưa cho anh.

Còn chưa xé ra, thì Diêu Doanh Doanh đã hùng hùng hổ hổ đi tới, chống nhanh, la ầm lên: “Sao anh vẫn còn chưa xong vậy!” Gương mặt nhỏ nhắn vì la hét mà đỏ bừng lên, đôi mắt lấp lánh trừng Tống Thu Hoài.

“Đi.


Tống Thu Hoài để lá thư xuống rồi đứng dậy.


Đi Đông Sơn có hơi xa, phải đi hơn một tiếng đồng hồ, Diêu Doanh Doanh đặc biệt chuẩn bị thêm lương khô, tất nhiên cái này là Tống Thu Hoài vác, nhưng không cần thêm hai viên kẹo sữa lấy cho mình.

Theo dự tính của Diêu Doanh Doanh, lần này phải hái được rất nhiều, bởi vì mới mưa hai ngày, đoán chừng chưa có người đi, vì vậy để Tống Thu Hoài xách hai túi nước, bản thân xách giỏ xuất phát đầy vui vẻ.

Kỳ thực Tống Thu Hoài không có quá nhiều kinh nghiệm về cuộc sống ở nông thôn, thế nên đối với đám thực vật này anh không biết rõ lắm, nhưng đây chính là sở trường của Diêu Doanh Doanh, dọc đường cái miệng nhỏ của cô nói không ngừng, chỉ vào đám cây cối bên đường hỏi Tống Thu Hoài đây là cái gì kia là cái gì.

Thanh niên Tống biết cô vợ nhỏ của mình muốn nghe cái gì, phần lớn đều nói là không biết, Diêu Doanh Doanh sẽ “hừ” nhẹ một tiếng trước, sau đó lại nghênh mặt trả lời, đôi mắt giống như ngôi sao nhỏ.

Thật tình Tống Thu Hoài không chịu được, chỉ xuống dưới chân hỏi một câu: “Em xác định cái này gọi là côn trùng thảo?”
Tống Thu Hoài thiếu chút kiến thức thông thường, nhưng mà anh không cảm thấy cỏ xa tiền ở trước mặt từ lúc nào biến thành côn trùng thảo, mà còn phải uốn lưỡi âm tiết rồi kéo dài như vậy.

“Vốn gọi như vậy, sao hả! Anh dựa vào cái gì mà không cho phép gọi nó bằng cái tên này!”
Đúng rồi, hình như Diêu Doanh Doanh cũng không biết gọi là cái gì, tuy rằng nhìn thấy nó từ nhỏ tới lớn, nhưng không ai quan tâm bọn chúng tên gì, cùng lắm thì một số sẽ dựa vào công hiệu để đặt tên, nhưng cũng không thành vấn đề, Diêu Doanh Doanh lại đặt tên linh tinh cho nó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận