Cảm thấy đùa không vui, Diêu Doanh Doanh lại bắt đầu lên kế hoạch với số nấm vẫn chưa hái được.
“Chúng ta hái được… nhiều nấm như vậy.
” Diêu Doanh Doanh vừa nói vừa khoa tay múa chân.
“Chúng ta đi về ăn hai bữa cơm trước! Chỗ nấm này sẽ tươi nhất, nấm xào thịt khô, thêm chút hẹ, còn có thể thêm chút miếng nấu món súp nấm, còn thừa nữa thì phơi nắng làm nấm khô, để dành sau này ăn.
”
Cô nghĩ ngợi một chút lại bổ sung thêm, “Em phải chừa cho Xuân Ni một chút, cô ấy đi học ở trên huyện, không có thời gian đi hái.
”
Nói tới đây Diêu Doanh Doanh vẫn có chút tự hào, Xuân Ni là bạn tốt của cô, hai người có mối quan hệ thân thiết từ bé, không ít lần bao bọc cô, tuy rằng người gầy hơn cô, dáng người cũng thấp, nhưng mà làm việc thì nhiệt huyết bừng bừng, rất trôi chảy, bây giờ ở trên huyện ngày ngày đóng dấu cho người ta đấy, lần trước trở về đã mang theo cho Diêu Doanh Doanh một chiếc khăn lụa mà các hợp tác xã cung ứng lớn không có.
Cảm thấy mình như vậy hình như có chút không được, liền nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, “Anh cũng có thể cho những người bạn trí thức kia của anh.
” Nói xong thì xoay mặt sang chỗ khác.
Tống Thu Hoài biết cô là người thù dai nhất, liền nói: “Bọn họ không phải là bạn tốt của anh, bọn anh không thân.
”
Quả nhiên Diêu Doanh Doanh đã vui vẻ trở lại, cô moi một viên kẹo sữa trong ngực mình ra rồi bóc ra nhét vào miệng Tống Thu Hoài.
…
Hình như lộ trình rất xa, nhưng chưa được một lúc đã đến nơi.
Tống Thu Hoài để nấm trong tay mình vào trong sọt của Diêu Doanh Doanh, đứng dậy nhìn xung quanh.
Đây là một con dốc thoai thoải, trong mắt hoàn toàn là một màu xanh biếc, bên trong những bụi cỏ cao qua đầu gối che khuất những cụm nấm rơm, nấm sò, ngoài ra còn có một số bông hoa nhỏ màu đỏ màu hồng theo gió thân cây vươn dài ra rất mảnh khảnh xinh xắn.
Trời xanh bát ngát, những đám mây là đà giống như tấm vải lụa chao lượn uốn quanh cơ thể, dưới chân núi nối liền với một dòng sông nhỏ, xa xa phía đối diện là sườn đồi rợp bóng mát, thảm thực vật xanh um, trên đỉnh đồi còn có thể nhìn thấy được tuyết trắng.
Hôm nay Diêu Doanh Doanh mặc một cái áo màu vàng nhạt, giống như một con ong mật chăm chỉ, ngay cả mồ hôi cũng không để ý tới lau, chạy tới chạy lui, chẳng mấy chốc mọi người đã lấp đầy mọi thứ.
Làm việc xong, Diêu Doanh Doanh ngồi trên mặt đất ăn lương khô mang theo trong tự hào, mãn nguyện nhìn vào chiến lợi phẩm của mình.
Diêu Doanh Doanh thích nhất ra mồ hôi, cái này không, vận động một chút đã ra đầy mồ hôi, gió nhẹ thổi qua, những sợi tóc xốc xếch chắn trước hai mắt, điểm tâm trong tay Diêu Doanh Doanh chỉ còn lại chút mảnh vụn, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm một mảnh nhỏ, cánh tay khác vén mấy sợi tóc lòa xòa ra phía sau.
Gió thổi qua, Diêu Doanh Doanh rùng mình, run rẩy một chút.
Tống Thu Hoài để bình nước trong tay xuống, mặt lạnh nhíu mày, “Hôm nay em không mặc áo lót? Sao đầu ti lại nhô ra như vậy.
”
Diêu Doanh Doanh sửng sốt, tuy rằng ở trên giường Tống Thu Hoài rất hư hỏng, nhưng ban ngày cũng rất đoan chính, chưa bao giờ nói những câu kiểu này.
Thế cho nên Diêu Doanh Doanh phát cáu nói năng có hơi lộn xộn, cô đỏ mặt một tay che trước ngực mình tay còn lại chỉ vào mũi của thanh niên Tống, “Anh đi đi! Đáng ghét chết đi được!”
Trước đó Tống Thu Hoài đã mua vài cái áo lót tốt cho Diêu Doanh Doanh, nhưng vì hàng hóa ở hợp tác xã cung ứng ít, kiểu dáng càng ít hơn, cô mặc cỡ áo lớn nhất nhưng vẫn còn hơi siết chặc, không được thoải mái, cho nên lúc bình thường đều không thích mặc, còn mặc yếm do mình tự chế ra, dùng chỉ mỏng khâu thêm vài lớp bông lên vùng ngực, thế này vừa dễ chịu vừa thông thoáng, mà lúc bình thường cũng không nhìn ra.