“Haizzzz, con cái nó tự có phúc của nó.
Doanh Doanh vốn đã được nhiều người quý mến, sẽ không có ai ghét con gái chúng ta.
Sau này, Tiểu Tống đã tặng rất nhiều tiền trong lễ đính hôn, còn sửa nhà và dạy con mình học chữ…”
Dừng lại một chút, ông nói tiếp: “Hơn nữa, nếu muốn về thành phố thì phải có chữ ký của .” - cha Diêu hạ giọng, ghé sát vào tai mẹ Diêu.
Hôm nay, quả thật là Diêu Doanh Doanh không cần Tống Thu Hoài giúp, bởi vì cô được phân công trông coi nhà kho thông qua hình thức rút thăm, cô chỉ cần xách cái ghế đến ngồi ở trước của, ghi chú lại ai tới lĩnh cuốc là được, cũng không cần lên núi.
Vốn còn đang vui sướng khoe khoang khắp nơi, kết quả vừa quay đầu lại nhìn thấy Trần Thục Dao cùng Tống Thu Hoài được phân đến cùng một tổ! Mặc dù còn mấy người thanh niên tri thức khác nữa.
Từ xa nhìn hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, Tống Thu Hoài đang cúi đầu nghe Trần Thục Dao nói cái gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trong lòng Diêu Doanh Doanh vừa tức tối vừa buồn bực, không khống chế được bản thân mà bắt đầu tự so sánh mình với Trần Thục Dao.
Trần Thục Dao chuyển đến từ miền Nam, nghe nói người trong nhà đều là giảng viên đại học, cô ta còn biết kéo violon, viết chữ rất đẹp, ăn nói nho nhã, lẳng lặng đúng một góc cũng khiến người ta chú ý.
Tống Thu Hoài thì đến từ thủ đô, nghe nói gia cảnh không phải dạng vừa, nhưng vì anh phạm phải sai lầm mà đuổi anh về đây.
Nhưng gia cảnh cụ thể như nào thì cô cũng không biết bởi vì anh không thích nói cho cô biết.
Kết hôn đã hơn nửa năm nhưng anh vẫn chưa trở lại thành phố, gia cảnh của anh thần thần bí bí, ngay cả bố cô anh cũng không cho hỏi kĩ.
Lại nghĩ đến lần gặp mặt đầu tiên với Tống Thu Hoài.
Lúc đó là ở nhà ga của huyện, cha cô đi đón các thanh niên tri thức mới về, Diêu Doanh Doanh cũng đi theo góp vui, tiện thể đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị để đổi lấy đường nâu.
Trong đám đông xuống tàu, cô nhìn thấy Tống Thu Hoài, những người khác như không tồn tại bởi vì ngoại hình anh quá nổi bật.
Giữa những con người phờ phạc như cọng rau héo úa sau những ngày dài ngồi tàu thì anh là người duy nhất có thần thái tươi tỉnh và rạng ngời, thân hình cao lớn, làn da trắng ngần, hàng lông mày đẹp như tranh vẽ, nhưng luôn cụp mắt xuống, ai cũng không thèm để ý tới.
Trên đường đón những thanh niên tri thức về thôn, Diêu Doanh Doanh không kiềm được mà liên tục bắt chuyện với Tống Thu Hoài.
Người vốn niềm nở như cha Diêu cũng không chịu được nữa liền vừa đánh xe lừa vừa quay đầu lại hăm dọa Diêu Doanh Doanh: “Nếu con còn nói nhảm nữa thì lát nữa về nhà bố sẽ mách mẹ, coi có đánh chết con không!”
Nói xong ông mỉm cười có lỗi với Tống Thu Hoài, nói: “Con bé này khờ khạo, bị chiều hư, cậu đừng để ý nó nhé!”
Cha Diêu chưa bao giờ mong chờ Diêu Doanh Doanh sẽ tìm được một tấm chồng mang lại lợi ích cho ông, cô từ nhỏ đã được hai anh cưng chiều, không để cô chịu một chút thiệt thòi nào, cứ an phận mà gả cho một người đàn ông chín chắn, yêu thương cô là được.
Ai mà ngờ được chuyện gì đang xảy ra trong gia đình của những thanh niên có học thức này.
Trên đời này, chỉ cần sống yên bình là đủ.
Ai có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.