Cảm thấy trên phần eo có thêm một bàn tay nhỏ, Tống Thu Hoài rũ mắt quét qua một cái, bàn tay anh cầm lấy bàn tay sắp rút về này, dùng lòng bàn tay mình vuốt ve, mãi cho đến khi nó ấm áp ươn ướt.
Cuối cùng đến đại viện của huyện, còn không chờ Tống Thu Hoài dừng xe xong, “vèo” một cái Diêu Doanh Doanh đã chạy xuống, cô vừa sải bước đi vào trong đại viện vừa vẫy tay chào Tống Thu Hoài, “Bốn giờ tới đón em nha, không cho phép trễ!”
Làn váy màu xanh đung đưa như những rợn sóng.
Nói là đại viện của huyện, thật ra chính là một tòa nhà hai tầng đổ nát bằng gạch đỏ, bên phải là một dãy nhà công vụ, bên trái là một vườn rau, những cây cải cúc xanh rờn cao vừa phải, tổng thể có thể nhìn thấu nó.
Lúc này Xuân Ni đang đi làm.
Chào hỏi với ông chú bảo vệ ở cổng, Diêu Doanh Doanh xách túi vải lên tầng hai.
“Xuân Ni!”
Cửa văn phòng bị đẩy ra, đối diện với cái bàn gỗ màu vàng, cô gái tóc ngắn có khuôn mặt tròn vừa ngẩng đầu lên vừa tính toán.
“Bé mập! Sao cậu lại đến đây!”
Hai người bạn thân đầu tiên hôn nhau thắm thiết rồi khen ngợi lẫn nhau, “Váy của cậu hôm nay rất đẹp…” “Bàn làm việc của cậu thật phong cách…”
…
Sau đó bắt đầu phần yêu thích nhất, tám chuyện.
Trong văn phòng còn người khác, hai người họ kề tai nhau nhỏ giọng thì thầm.
“Cậu không biết chứ có một thanh niên trí thức điên rồi…” “Thật sao?” “Tất nhiên! Ngày đó…” Từ cô gái mắt to miền Bắc lấy chồng lần nữa, đến cô gà mái già của nhà thím Châu ở miền Nam lại bị trộm.
Chờ sau khi hai người trao đổi xong tin tức với nhau, thì đã uống cạn bình trà.
Buổi trưa Xuân Ni đưa Diêu Doanh Doanh đến quán ăn quốc doanh ăn sủi cảo nhân thịt heo và hành hoa, sủi cảo của quán ăn quốc doanh nổi tiếng là ăn ngon, bởi vì cái gì cũng cho dầu vào, nhân bánh lại to.
Thật ra đại viện huyện cũng có nhà ăn, nhưng ngoại trừ lễ tết ra thì chưa từng thấy chất dầu.
Hai phiếu ăn này là do chủ nhiệm Lý đưa cho, vì tháng trước nữa Xuân Ni đã tăng ca nửa tháng để xử lý phần sổ sách lộn xộn.
Xuân Ni thấy Diêu Doanh Doanh trước mắt chỉ cúi đầu nghiêm túc ăn sủi cảo, không nói câu nào, chỉ cảm thấy đau lòng, múc trong khây của mình để qua.
Thật ra thật sự không phải, tuần trước Tống Thu Hoài còn mang một phần về cho cô, cô chỉ là thèm ăn đơn thuần.
“Không không, cậu ăn đi.
” Diêu Doanh Doanh rút khây của mình về phía sau che lại, cô biết bình thường bản thân Xuân Ni nhất định không nỡ ăn.
Haizzz, kỳ thực nói ra Xuân Ni cũng thảm, nhà cô ấy và Diêu Doanh Doanh cách nhau không xa, các khoảng ba dãy nhà, là nhà ba mẹ ruột, nhưng lại trải qua những ngày tháng khổ sở.
Trong nhà có ba người chị gái một người em trai, cô ấy là người con thứ tư, khi sinh cô ấy thấy người phụ nữ vỗ vào bắp đùi bảo đảm là một bé trai, kết quả lại là một tiểu cô nương, suýt chút nữa bị xách đi dìm cho chết, may thay khi đó bà của cô ấy đã ngăn cản, ôm cô ấy về nuôi dưỡng, đặt tên cho cô ấy là Xuân Ni, bé gái của mùa xuân.