Ăn xong Xuân Ni đưa Diêu Doanh Doanh đi uống bù khoáng, một thứ mang phong cách phương tây vừa chuyển đến từ những vùng lớn.
Khi Tống Thu Hoài dạy xong thấy cách giờ đón Diêu Doanh Doanh vẫn còn sớm, anh lại đi đến chỗ kia của Chương Sĩ Hành, việc của hai ngày trước vẫn chưa có kết quả.
Khi Tống Thu Hoài đến Chương Sĩ Hành đang giặt quần áo, anh ta rất phiền não.
Vì vậy anh ta thao thao bất tuyệt oán trách.
“Không phải chứ anh Tống, bình thường anh giặt quần áo thế nào vậy, sao sau khi giặt xong tôi lại có cảm giác như vừa mới lấy ra khỏi ổ chuột, nhăn nhún, còn se lại thành nhiều vòng…” Chương Sĩ Hành nhíu mày đau khổ.
“Đó là cậu ngốc.
” Tống Thu Hoài cau mày, môi mỏng hỏi mấp máy, cảm thấy bên tai mình có hàng vạn con ruồi đang vo ve không ngừng.
Trong một trăm câu của Chương Sĩ Hành luôn có một có dùng được.
“Ông cụ Tống vẫn còn khỏe, năm giờ mỗi ngày còn dậy đánh thái cực quyền…”
Nói đến cuối cùng, từ từ hai người đều trầm mặc, những chuyện đó đã là hai năm trước, sụp đổ cũng đã sụp đổ, nên đi cũng đã đi, tự cho là cười đến cuối cùng cũng chưa cười được đến cuối cùng, trong sức hút của từ trường, ai là nam châm ai là sắt vụn còn chưa biết được.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ, Tống Thu Hoài đi ra ngoài, “Chính sách đó hẳn là sắp ban hành rồi, tôi định mượn cớ quay về, hiện giờ không thể quá nóng lòng, ông cụ xin nhờ mọi người chăm sóc nhiều hơn.
”
Chờ khi đi đến đầu ngõ, Tống Thu Hoài nghiêng người đưa mắt ý chỉ tiễn đến đây được rồi.
Nhưng đột nhiên Chương Sĩ Hành kéo yên sau của chiếc xe của Tống Thu Hoài, lấy hết dũng khí, kề sát tới nhỏ giọng nói: “Anh Tống, anh nói thật đi, ban đầu Lý Hướng Đông bỗng nhiên đứng ra giúp ông cụ Tống, lại đưa cậu xuống nơi này, có phải các người đã đạt được thỏa thuận gì đó không?”
Tống Thu Hoài dừng một chút, giương mắt, liếc nhìn anh ta mà không nói một lời.
Giọng nói lạnh lùng lộ ra vẻ giễu cợt: “Cậu và bộ quần áo nhăn nhúm trên người cậu lập tức biến khỏi mắt tôi đi.
”
…
Buổi tối, hiếm khi Diêu Doanh Doanh lật tung kệ sách tìm từ điển và quyển tập ra, kêu Tống Thu Hoài viết một hàng ngoài cùng bên trái làm mẫu trước, chú thích phiên âm, còn mình dựa theo mà chép lại, đều là những từ trong lớp xóa nạn mù chữ, Diêu Doanh Doanh còn chưa nhận được hết mặt chữ.
Tống Thu Hoài thấy quyển tập nhào nát nhét ở trong tay Diêu Doanh Doanh, bị đầu bút chì nghiêng nghiêng ngả ngả gặm, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải học sinh của mình.
Diêu Doanh Doanh chổng mông nằm bò trên giường, vừa viết vừa oán trách, “Chữ anh viết mỏng quá! Em căn bản không nhìn rõ bên trái trông như thế nào, anh phải viết to hơn một chút, rộng một chút mới dễ nhìn.
”
…
Đêm đến,
Lại là những âm thanh khóc lóc sụt sùi khe khẽ.
Tống Thu Hoài thấp giọng dỗ dành Diêu Doanh Doanh ngồi lên người mình.
“Nghe lời, ngồi xuống hoàn toàn đi.
”
Tống Thu Hoài dựa vào đầu giường, trong đôi mắt đen láy sắp không còn nhẫn nại nữa, dùng những đầu ngón tay trắng nõn nhéo vào bộ ngực đầy đặn đang lủng lẳng trước mắt một cách thờ ơ, nhất là hai đầu ti hồng hào dâm đãng, không nghe lời, lại đong đưa bực dọc, hung hăng vỗ “bạch” xuống.
“A… a, đừng mà… căng quá… chờ lát nữa lại đâm… ưm ưm ưm.
”