Sáng sớm, Tống Thu Hoài vừa vén ống tay áo, vừa xem lịch treo trên tường, ngày 20, phía trên bị khoanh một vòng bằng mực đỏ.
Hôm nay anh mặc một chiếc quần dài màu xanh bộ đội, và áo sơ mi màu xám đậm, sợi dây nịt da màu đen trên eo còn chưa thắt xong, rũ xuống, chân tay thon dài, dáng người thẳng tắp, dáng vẻ thong dong thư thả xoắn tay áo của anh vừa cao quý vừa bất cần, đáng tiếc lại không có khán giả thưởng thức.
Người khán giả duy nhất đang chổng mông nằm trên giường chơi đùa với ống truyền dịch, đây là món đồ chơi mới cô vừa phát hiện, có thể gấp thành rất nhiều con vật nhỏ với nhiều hình dạng khác nhau.
“Diêu Doanh Doanh, bụng của em sắp đau rồi em có biết không, tại sao hôm qua còn muốn uống nước đá lạnh?” Thanh niên Tống nhíu mày, thấy một đống kia ở trên giường, đường quai hàm sắc nét thanh tú cứng lại.
Diêu Doanh Doanh để món đồ chơi trong tay xuống, ngẩng đầu lên, bĩu môi, mang theo chút kiêu ngạo, “Sáng sớm đã tới rồi, lần này cũng không đau tí nào!”
Nói xong thì xoay người qua, lại đưa mông về phía Tống Thu Hoài, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm, “Nước bù khoáng thật sự rất ngon, chua chua ngọt ngọt lại mằn mặn, mỗi ngày em đều muốn uống…”
…
Tống Thu Hoài lại cúi đầu nhìn đồng hồ, bốn giờ lẻ ba phút, cách thời gian tan học còn hơn một tiếng, vẫn là cảm thấy tinh thần không yên.
Lên tiếng chào hỏi rồi rời đi trước, sắp ra khỏi thị trấn, suy nghĩ một chút lại quay đầu lại đi về phía cửa hiệu ở hướng đông mua nửa cân kẹo giòn, kẹo giòn được làm từ đậu phộng to nghiền nát cho thêm hạt mè v.
v… thêm rất nhiều đường mía hòa trộn rồi ép lại, dùng giấy dai gói lại thành từng miếng, khi cho vào trong miệng thì nó ngọt gắt, còn rơi một ít mảnh vụn.
Diêu Doanh Doanh thích, cô để tay vào trong ngực, liếm từng chút từng chút một, lại cho vào trong miệng rồi từ từ nhấm nháp, nửa cân cô có thể ăn một tháng.
Chờ đến khi về nhà, đúng vào lúc ăn cơm tối, lại nghe thấy tiếng cãi cọ, quả nhiên, Tống Thu Hoài bước đi nhanh hơn.
“Con không ăn thì để xuống! Chưng cái mặt này cho ai xem hả, con là già mồm cãi láo nhất! Không đi làm việc, ăn cơm thì kén cá chọn canh! Không có ai giống như con, ai không làm chuyện xấu, ai chưa đến kỳ kinh nguyệt! Chẳng ai khó chịu như con!” Mẹ Diêu nổi cáu dùng đũa chỉ về phía Diêu Doanh Doanh.
“Không ăn thì không ăn! Mẹ cũng không phải là người mẹ tốt của con!” Diêu Doanh Doanh khóc tới vành mắt đỏ ửng, đôi môi mím chặt, kìm nén tiếng khóc thút thít, nhưng giọt nước mắt to tròn lăn dài trên má, đẩy chén cơm ra, quay đầu đi ra ngoài.
Cha Diêu ở phía sau ngăn cản, nếu không thì mẹ Diêu còn muốn đuổi theo, “Hôm nay không ai được để ý tới nó! Cho nó đói chết đi!” Mẹ Diêu đá ghế một cái, tiếng “ầm” vang lên.
Gần như mỗi tháng đều như vậy, Diêu Doanh Doanh tới tháng trong người sẽ khó chịu, dễ nổi cáu, gây rắc rối khắp nơi, ban đầu mẹ Diêu sẽ dỗ dành, nhưng sau cùng bị phiền mà không chịu nổi, cũng sẽ nổi đóa theo.
Tống Thu Hoài vừa đẩy cửa ra, thì nghe thấy tiếng khóc thút thít của Diêu Doanh Doanh, khóc lóc tới mức không thở nổi, giống như uất ức cả thế giới đều bắt nạt cô, nằm bò trên giường co giật.
Tống Thu Hoài ngồi xuống mép giường, đưa tay xoa nhẹ lên lưng của Diêu Doanh Doanh, thấp giọng nói: “Cho em kẹo giòn này.
”
Diêu Doanh Doanh dừng lại một chút, thình lình ngồi dậy, tay vỗ “bịt” vào lồng ngực của Tống Thu Hoài.
Thanh niên Tống nói thầm, tới rồi.