Thập Niên 70 Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ H


Diêu Doanh Doanh ôm giỏ ngồi xổm bên đường đất, một chiếc xe bò đi ngang qua, hất bụi trên mặt cô.
"Phù, phù, phù."
Diêu Doanh Doanh vừa nhổ vừa ngã ra sau, nhìn ngã tư vẫn không thấy xe đạp tới, trong lòng có chút tức giận.
Hôm nay Diêu Doanh Doanh đào rau dại ở ven đường, cô trúng mùa lớn, giỏ đầy úp, xanh mướt, thân lá mềm mại, cô rất vui mừng, nhưng cô không chú ý thời gian, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì mặt trời đã sắp lặn.

Khi cô nhìn lại thì cô đã cách ngôi làng một khoảng khá xa, lại nhìn tiếp, đây không phải là còn đường mà Tống Thu Hoài thường đi khi tan làm về nhà sao, vừa vặn đón anh tan làm luôn.
Tống Thu Hoài vừa rẽ vào góc cua, anh đã nhìn thấy một quả bóng màu đỏ vui vẻ nhảy lên vẫy tay chào từ xa, khi đến gần, anh nhìn thấy chiếc giỏ trên tay cô là biết chuyện gì xảy ra.
"Em đến đón anh nè! Anh có vui không?" Diêu Doanh Doanh cười rạng rỡ, lông mày cong lên.


Ánh chiều tà chiếu vào hàng mi dày đậm của cô tạo ra một chút bóng mờ.

Cô nâng chiếc giỏ lên, vui vẻ nói: "Anh nhìn xem, nhiều lắm! Chấm nước sốt thì rất ngon đấy, tuy hơi đắng nhưng khi ăn với cháo thì lại rất ngọt.

Có tuyệt vời không?"
Cô vừa nói vừa túm lấy quần áo của Tống Thu Hoài, nhảy lên ghế sau.
Tống Thu Hoài nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn đen sạm bị nước rau dại nhuộm trắng vẫn mò mẫm khắp nơi của Diêu Doanh Doanh, bình tĩnh tiến về phía trước một chút, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.
Anh lấy một quả dưa hấu từ chiếc túi màu xanh đậm treo trên xà trước, đưa nó cô.

"Dưa hấu ở huyện bên cạnh đã về tới nơi, đây là ruộng thí nghiệm năm nay của bọn họ, nghe nói không được ngon lắm, không bán được, anh lấy về một ít cho trường, chia ra cho mọi người, đây là phần của em, em cầm lấy đi."
"Anh thật tốt bụng!" Diêu Doanh Doanh vui vẻ ôm quả dưa hấu vào lòng, áp vào lưng của Tống Thu Hoài, ôm quả dưa hấu thật chặt.
Bóng của hai người trải dài dưới ánh hoàng hôn, cành liễu ven đường mềm mại dài ra, nương theo gió chiều êm dịu mà ngăn ở đầu xe đạp, nhẹ nhàng lướt qua, Diêu Doanh Doanh cảm thấy mình có thể ngửi thấy một mùi hương, xanh tươi lạnh lùng lại đầy sức sống, là mùi của Tống Thu Hoài.
Sau khi chạy qua một cục đất nhỏ, Diêu Doanh Doanh "A!" một tiếng đầy khoa trương, nũng nịu mà phàn nàn: "Anh xóc chết em mất." Cô cũng cố tình dùng khuỷu tay đụng về phía trước.
Lại một cơn gió chiều nhè nhẹ thổi qua, bụi lau sậy ven đường tung bay, kèm theo tiếng sông “rào rào”, nhưng lại yên tĩnh đến thế.
Nó vẫn yên tĩnh như đêm hôm trước.
Lúc đó Tống Thu Hoài vừa mới xuống đây, ngoại trừ lúc làm việc ra thì anh không thích lộ mặt, nhưng mọi người đều tò mò về chàng trai trẻ vừa bí ẩn vừa lạnh lùng lại đẹp trai này, mỗi đêm đều có rất nhiều cô gái lớn, cô vợ trẻ đến địa điểm thanh niên tri thức, bởi vì địa điểm thanh niên tri thức sẽ tổ chức cho mọi người học đọc học viết vào buổi tối, sau khi học chữ xong còn có tiết mục biểu diễn.

Có rất nhiều câu lạc bộ thanh niên có học trong thành phố, và họ rất sôi động.

Một ngày nọ Diêu Doanh Doanh cũng đến đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận