Diêu Doanh Doanh buồn bực, xị mặt nguyên cả ngày cho đến khi tối đến, Tống Thu Hoài tới đón cô.
Tống Thu Hoài thầm đếm trong đầu 328, 329, … cho tới 360 mà Diêu Doanh Doanh cũng không nói gì, điều này không hề đúng so với tính cách của cô.
Thường ngày cô sẽ vờ vĩnh hỏi mình có mệt không rồi sau đó sẽ ẩn ý khoe khoang bản thân rút được thăm phân công việc trông coi nhà kho.
Nào giống hiện tại, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, chẳng nói năng gì, chân ngắn rảo bước, cố ý đi thật nhanh, nhưng lúc cô rời đi lại nói lời tạm biệt với thím Tống.
Điều này chứng tỏ người chọc giận cô vẫn là mình.
Tống Thu Hoài nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cuộc cãi vã lúc sáng coi như đã kết thúc, sẽ không có chuyện gì.
cả ngày hôm nay cũng không gặp mặt, càng không chọc tới cô.
Hay là người khác đã nói cái gì đó?
Nhưng nếu như bị ai đó nói gì, với tính cách của cô thì cô chắc chắn sẽ cãi thắng lại.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được, vì vậy đành nhanh chân đuổi theo.
“Đại tiểu thư nhà tôi ơi! Anh làm em giận cái gì nữa hả?” Nói xong nhẹ nhàng đụng một cái.
Diêu Doanh Doanh ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Thu Hoài hơi cụp mắt, đôi mắt lấp lánh, mỉm cười có phần nịnh nọt cô.
Vừa nhìn thấy anh cười, Diêu Doanh Doanh càng tức giận.
“Anh cứ cười đi, gặp ai anh cũng cười! Sáng nay anh cũng cười như vậy với Trần Thục Dao! Đời này em sẽ không bao giờ ngủ cùng giường với anh!”
Diêu Doanh Doanh tức giận khiến cho lồng ngực phập phồng lên xuống, bộ ngực đầy đặn của cô run rẩy, gò má ửng hồng khiến khuôn mặt của cô càng thêm xinh đẹp, nói xong vẫn chưa thỏa mãn cơn giận của mình, cô nhéo mạnh eo của Tống Thu Hoài.
Bây giờ thì anh cũng đã biết vì sao tiểu tổ tông của mình lại tức giận rồi.
Tống Thu Hoài cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang dùng lực của Diêu Doanh Doanh, nhẹ nhàng xoa xoa hai lần, sau đó ôm Diêu Doanh Doanh vào lòng, dịu dàng thì thầm bên tai cô, nói một cách chậm rãi:
“Aizz… em nhéo đau thật đó! Anh với cô ta không có gì với nhau hết, em nghĩ linh tinh cái gì đấy? Trước đó chúng ta đã đồng ý sẽ chỉ ngủ riêng hai ngày.
Em đừng có chối!”
Sau khi nghĩ đến điều gì đó , anh nói thêm: “Nếu không thì tháng sau em đừng hòng đòi có quần áo mới!”
“Không được, không được! Anh đã hứa với em từ lâu rồi.
em rất thích cái váy hoa nhí màu vàng đó.
Tháng sau thời tiết ấm áp là em có thể mặc được rồi!” - Diêu Doanh Doanh nhảy ra khỏi vòng tay của Tống Thu Hoài.
Ngoài đi làm công, dăm ba bữa Tống Thu Hoài lại lên huyện làm giáo viên dạy thay vì anh khá am hiểu về vật lý nhưng cũng không thể tính là công việc chính thức cho nên anh đã chuyển nó thành tem phiếu thực phẩm và tem thịt dựa trên số lần mỗi tháng.
Ban đầu Diêu Doanh Doanh không muốn cho Tống Thu Hoài đi vì anh đi rồi thì việc cô không ai làm nữa, nhưng khi nghe thấy có vé quần áo, vé đường thì mắt cô sáng lên.
Theo như mẹ Diêu nói, cô là một cô gái siêng ăn nhác làm và còn điệu đà nữa.
Tống Thu Hoài dỗ dành cô cả một hồi lâu thì cơn giận của cô mới lắng xuống.
Giữa đêm khuya, vầng trăng to tròn vành vạch, vạn vật dường như được phủ một lớp lụa lấp lánh.