Dạy xong bài học của hôm nay, Tống Thu Hoài không vội vã trở về, mà đạp xe đi về hướng tây, dọc đường có khá nhiều người đi đường, đầu xuân năm nay rõ ràng cảm nhận được xung quanh đã có sự thay đổi, chợ dường như nhộn nhịp hơn, tuy là còn có đủ các loại quy định, nhưng bên trên có chính sách thì bên dưới đã có biện pháp đối phó, người dân luôn có cách để cuộc sống của mình ngày càng tốt hơn, sự thay đổi về chính trị đã không còn xa nữa.
Cho đến khi đến trước căn nhà có cửa sắt màu đỏ ở trong cùng, Tống Thu Hoài dựng xe xong, thì đẩy cửa đi vào trong.
“Ơ, người bận rộn này cuối cùng hôm nay đã có thời gian rãnh rồi.
”
Còn chưa nhìn thấy người Chương Sĩ Hành, thì đã nghe được giọng nói ngứa đòn của anh ta.
“Cuối cùng cũng đợi được anh đến đây, này, phía nam vừa xuống tới.
”
Chương Sĩ Hành cầm ấm trà lên, chậm rãi rót vào tách trà ở trước mặt Tống Thu Hoài.
Tống Thu Hoài không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ là hơi cúi đầu đáp lại.
Hương trà theo hơi nóng chầm chậm bốc lên lồng vào mặt của Tống Thu Hoài.
Anh vừa lên lớp xong, trên sống mũi vẫn còn đeo một cái kính không gọng, sống mũi của anh rất cao, vành môi mỏng hơi vểnh lên, ánh mắt hờ hững, ngón tay vuốt nhẹ vành ly màu xanh, thoạt nhìn trông lãnh đạm cấm dục đến cực điểm.
Nhưng mà Chương Sĩ Hành lớn lên cùng anh từ thời cởi truồng tắm mưa, hiểu rõ tính cách của anh nhất, ở trong lòng chỉ mắng thầm một câu đồ làm màu, lại không nhẫn nại được mà hỏi.
“Thế nên anh thật sự lén lén lút lút kết hôn ở sau lưng chúng tôi? Ông trời ơi, đùa cái gì vậy, tuy nói bây giờ lúc này không giống ngày xưa, nhưng anh không đến nỗi như vậy chứ, cho dù tìm ai thì họ cũng không thể đưa anh trở về?”
Thấy Tống Thu Hoài vẫn thong thả, Chương Sĩ Hành lại không chịu được nhíu mày nói: “Năm sau anh sẽ không dẫn theo một cô gái thôn quê ôm một đứa con thơ trở về thủ đô đó chứ.
” Nghĩ đến cảnh tượng đó anh ta muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống, bả vai hơi run lên, khuôn mặt vì nhẫn nhịn mà đỏ ửng.
“Khụ khụ… Những người ghét anh sẽ cảm thấy vui mừng.
”
Chương Sĩ Hành nháy mắt với Tống Thu Hoài.
Tống Thu Hoài đã quen với dáng vẻ không nghiêm chỉnh của Chương Sĩ Hành từ lâu, chỉ liếc nhìn một cái mà không nói gì.
“Đừng cười như một con khỉ ngu ngốc nữa, bên kia chú Chương có điều động gì không…”
…
Nói xong chuyện chính, mặt trời cũng đã sắp xuống núi, Chương Sĩ Hành tiễn Tống Thu Hoài ra khỏi con hẻm.
Dọc đường vẫn anh ta vẫn còn luyên thuyên nói năng lung tung, một lát thì, “Thế cậu kết hôn rồi còn Hiểu Nguyệt phải làm sao đây”, một lát lại, “Có phải anh đang giấu chuyện gì xấu không, anh tùy tiện bị gài bẫy sao? Tôi cũng không tin”…
Cuối cùng tiễn đến trước con đường lớn, Tống Thu Hoài hất hất cằm tỏ ý tiễn đến đây được rồi, lúc này Chương Sĩ Hành mới ngậm miệng lại.
Tống Thu Hoài sắp đi, bỗng nhiên Chương Sĩ Hành bước lên trên với vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Tống Thu Hoài, nói với giọng ấm áp: “Tôi biết rồi, có phải là anh mưu tính với bầu vú cực kỳ lớn của cô gái kia không?
Lúc này, cuối cùng Tống Thu Hoài mới nghiêm túc liếc anh ta một cái, cũng không nói thêm lời dư thừa, trực tiếp vỗ lên trên trán anh ta một cái rõ đau.