Trong phòng.
Chủ nhiệm phụ nữ xưởng cơ khí Lý Kiến Hồng đang tận tình khuyên bảo làm công tác tư tưởng với nhân vật trung tâm câu chuyện Thạch Lập Hạ.
"Đồng chí Tiểu Thạch, chuyện này đúng là đồng chí Tiểu Hình làm không đúng, chuyện nhận nuôi đứa trẻ lớn như vậy lại không báo trước cho cô.
Nhưng cô cũng không thể vì chuyện này liền lấy thân thể của mình ra nói đùa."
"Ba đứa nhỏ quả thực cũng rất đáng thương, hơn nữa cha của bọn chúng không chỉ là liệt sĩ mà còn từng cứu mạng đồng chí Tiểu Hình, Tiểu Hình thấy ba đứa nhỏ chịu khổ mới không nhịn được mang về, cũng vì không còn cách nào khác.
Cô không thấy ba đứa nhỏ gây thế nào đâu, ít nhất trước đó còn suýt chút nữa mất mạng.
Cô là chiến hữu cách mạng của đồng chí Tiểu Hình cũng nên thông cảm cho cậu ấy."
"Tôi lấy tư cách chủ nhiệm phụ nữ nhà máy cam đoan với cô, tôi sẽ phát động mọi người giúp đỡ cô chiếu cố ba đứa nhỏ, không để cô quá cực khổ.
Nếu cô gặp việc gì khó đều có thể tới tìm tôi."
Thạch Lập Hạ đầu óc ong ong ong, nhìn người phụ nữ trước mặt ăn mặc vô cùng phục cổ, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ mở miệng liên tục lại nghe không rõ một chữ.
Thạch Lập Hạ xuyên qua, xuyên tới một quyển sách bối cảnh năm 75, trở thành một nữ phụ cực phẩm.
Thạch Lập Hạ bởi vì trong nguyên tác có một nữ phụ cực phẩm trùng tên trùng họ với cô nên chỉ nhìn nhiều một chút, cô một không chê bai, hai không xem sách lậu, nhiều lắm bởi vì thực sự thấy kì quặc nên bỏ dở nửa chừng mà thôi, làm sao lại gắn bó keo sơn với quyển sách này sâu như vậy.
Để chỉnh trang căn nhà của mình, Thạch Lập Hạ đã tiêu hết số tiền bàng thân.
Cô tốn không biết bao nhiêu tâm tư, chạy tới chợ vật liệu bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu cái hố, mới rốt cuộc đem ngôi nhà thô biến thành ngôi nhà trong mơ của mình.
Chịu bao nhiêu khổ, thật vất vả mới hoàn thành xong căn nhà chuẩn bị vào ở thì...!
Cô phấn đấu nhiều năm như vậy, tích góp từng tí một tất cả đều trôi theo giòng nước.
Từ một quý cô có nhà có xe biến thành một người phụ nữ đã lập gia đình, quay về thập niên 70 sinh hoạt thiếu thốn.
Cô đây là trêu ai ghẹo ai, muốn hại cô như thế!
Trong lòng Thạch Lập Hạ mặc dù có vô cùng không vui nhưng cuộc sống này vẫn phải trôi qua, cô còn chưa sống đủ đâu.
"Chủ nhiệm Lý, cô không cần nói nữa, tôi cũng không phải loại người không có giác ngộ.
Tôi chỉ tức anh ấy không có thương lượng với mình, tốt xấu để tôi chuẩn bị tâm lý đúng không? Anh ấy dựa vào đâu mà tự chủ trương, dựa vào đâu mà tự quyết định! Không phải bắt nạt người ta là gì!"
Thạch Lập Hạ hùng hùng hổ hổ nửa ngày, cô không dám trực tiếp chửi bới đại thần xuyên không, nếu lỡ ném cô tới xã hội nguyên thì xong luôn.
Nên chỉ có thể xả giận vào chồng của nguyên chủ cho hả dạ.