Nam Sênh cũng không ảo não, có thể sống lại một đời đã là vạn hạnh, cô không cưỡng cầu.
Các bà có thủ đoạn gì, cứ việc phóng ngựa lại đây, cô tiếp là được.
Đời này, ai cũng đừng nghĩ lại tính kế cô, giẫm cô đi lên, ai dám đưa tay ra chỗ cô, cô sẽ chặt tay người đó!
Nghĩ tới đây, cô vỗ một cái lên tủ đầu giường.
Chỉ nghe thấy "cạch cạch" một tiếng, tủ đầu giường nứt ra.
Sau đó, dưới ánh mắt khó tin của Nam Sênh, tủ đầu giường đã rã ra.
Rã ra!
Nam Sênh có hơi mơ hồ.
Đúng vậy, tủ đầu giường này quả thật nhìn qua cũ kỹ rách nát chút, còn thiếu một chân, nhưng nó làm bằng gỗ thật, chất lượng vẫn có thể chấp nhận.
Ít nhất, lấy sức lực Nam Sênh, xa xa không thể có trình độ một cái tát đập nát tủ đầu giường.
Không biết nghĩ tới gì, đáy mắt Nam Sênh sáng lên ánh sáng nhạt, cô nhặt lên một cây ván gỗ thô đưa hai tay dùng sức bẻ một cái.
Rắc rắc!
Thanh âm thanh thúy của tấm ván gỗ đứt gãy vang lên.
Nam Sênh mừng rỡ vạn phần.
Ai không muốn bàn tay vàng?
Sức mạnh đột nhiên đến, khiến cô tràn ngập cảm giác an toàn.
Một lần nữa trở lại trước khi lấy chồng, chuyện cô muốn làm nhất, đương nhiên là bỏ qua tất cả quan hệ với Nam gia và Hạ gia, ở bên cạnh xem náo nhiệt, thuận tiện thêm chút lửa, để cho cuộc sống hai nhà càng thêm "náo nhiệt" phong phú hơn chút.
Nhưng cô vừa trở về, ngày mai đã là ngày chính thức kết hôn, thời gian để cô trù tính cũng không nhiều.
Hiện tại cùng người Nam gia trở mặt, nháo Nam gia đến long trời lở đất, quấy rối hôn sự, tất nhiên hả giận.
Nhưng sau đó thì sao?
Cô phải sống ở đây, hiện tại đi lại không tiện, đi nơi khác định cư cũng không thực tế.
Thư giới thiệu của đại đội trưởng cô không tự mở được.
Không có thư giới thiệu, nửa bước khó đi.
Cô trọng sinh trở về là muốn báo thù trút giận, nhưng nhân sinh của cô lại càng thêm quan trọng.
Nghĩ đến kiếp trước ngày hôm sau khi tân hôn Nam Đường đã làm quả phụ, tâm Nam Sênh trở nên ổn định.
Làm quả phụ tốt, làm quả phụ có tiền thì càng tốt!
Kiếp trước, Nam Đường cũng không ít lần âm thầm khoe khoang Cố Văn Trăn để lại di sản phong phú cho cô ta.
Hiện tại cô có lực sức, đối với chuyện ngăn cản đổi gả, thay đổi vận mệnh của mình càng thêm nắm chắc.
Cô cũng không sợ "Song quyền khó địch tứ thủ", người Nam gia tức giận làm cứng.
Bát cháo ngọt của Nam Đường, đời này để người khác dùng đi.
Đời này, cô ngoại trừ xem náo nhiệt Hạ gia, sẽ không có cái gì cùng xuất hiện với người Hạ gia, mà người gả đi Hạ gia, nhất định là Nam Đường!
Hạ Hồng Chí lúc này cũng không phải là tướng quân oai phong, nói một không nói hai sau này.
Anh ta hiện tại vừa mới tòng quân không được mấy năm, còn là một trung đội trưởng, người nhà còn chưa có tư cách theo quân.
Kiếp trước, Nam Sanh làm trâu làm ngựa ở Hạ gia rất nhiều năm, mới được Hạ Hồng Chí đón đi theo quân.
Hơn nữa, cô còn là dính ánh sáng của em gái Hạ Hồng Chí có thể đi theo quân.
Đúng vậy, khi đó cô có thể đi theo quân, là vì Hạ Hồng Chí muốn giới thiệu em gái anh ta cho một chiến hữu.
Chỉ đón em gái, không đón vợ, sợ ảnh hưởng không tốt, nói ra không dễ nghe, lúc này Nam Sanh mới có thể rời khỏi Hạ gia, bắt đầu cuộc sống tương đối thoải mái.
Cũng là ở khu gia đình, cô quen biết rất nhiều quân tẩu, học lớp xóa mù chữ, biết chữ, đối với chuyện đối với vật dần dần có ý nghĩ của mình.
Sau đó, để đuổi kịp bước chân của Hạ Hồng Chí, Nam Sênh lại đăng ký trường học ban đêm, bắt đầu học tập hệ thống.
Dần dần, nhận thức của cô bắt đầu xảy ra thay đổi.
Khi đó, cô đã bắt đầu lột xác.
Nếu Hạ Hồng Chí và Nam Đường không trộn lẫn với nhau.
Nếu người Nam gia và người Hạ gia không đồng lõa trong cuộc ngoại tình này.