Tháng Hai vừa qua, hôm nay là ngày đầu tiên của tháng Ba.
Đáng lẽ ra phải là mùa nông nhộn nhịp.
Giữa trưa, đúng lúc ăn uống nghỉ ngơi, nhưng đội sản xuất số hai của Đội Sản xuất Lưỡng Hà lại rất ồn ào, không ít người đang kéo về phía một sân nhỏ dưới chân núi phía sau, bên cạnh hồ phía tây.
Phần lớn mọi người cũng không tiến quá gần, chỉ đứng ở hai bên cửa mà thò đầu nhìn vào.
Đám đông huyên náo, loáng thoáng nghe thấy có người nói:
"Thật sự kết hôn rồi à?"
"Chứ sao nữa, bà không thấy đội trưởng vào rồi à, còn mang theo cuốn sách Chủ tịch nữa.
"
"Vậy chẳng phải lát nữa sẽ phải tuyên thệ sao?"
"Chắc chắn rồi, các bà nói xem người đó có thể sống được bao lâu? Đừng vừa kết hôn đã bị khắc chết đấy nhé?"
"Thôi đi, ai mà biết được, đừng có nói bừa, giờ cấm mê tín phong kiến, đội trưởng mà nghe thấy sẽ trừ điểm công đấy.
"
!
Hà Tuyết Khanh ngơ ngác nhìn trước mắt.
Không gian bụi bặm, đám người ăn mặc kỳ quái, những lời nói nghe có vẻ khó hiểu nhưng dường như vẫn có thể hiểu được, cùng những tiếng xì xào thỉnh thoảng lại vang lên bên tai.
Trong đầu cô dường như có thứ gì đó đang va đập khắp nơi, chỉ cảm thấy đau đầu như muốn vỡ, trời đất quay cuồng.
Một người đàn ông trung niên, mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn cũ kĩ, không biết đã vá bao nhiêu lần, làn da đen sạm, tầm vóc trung bình, đang đọc một đoạn văn rất dài, sau đó khép cuốn sách lại, giọng đầy khí thế: "Bây giờ, tôi xin tuyên bố đồng chí Bùi Vân Tùng và đồng chí Hà Tuyết Thanh chính thức trở thành vợ chồng, hy vọng hai người sau này trên con đường cách mạng sẽ tương trợ lẫn nhau, cùng tiến bộ, góp phần xây dựng chủ nghĩa xã hội!"
Cái gì thế này?
Chuyện quái quỷ gì đây?
Còn nữa, cô kết hôn từ khi nào vậy?
Hà Tuyết Khanh càng thêm khó hiểu.
Rõ ràng là cô đang nằm trên giường bệnh, không thể ngồi dậy, nhìn thấy mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, thế mà chỉ chớp mắt đã đến đây, còn kết hôn?
Cô làm sao không biết chuyện mình kết hôn cơ chứ?
Nhưng không đúng!
Rõ ràng là cô bệnh nặng đến mức chỉ có thể nằm một chỗ, bây giờ làm sao lại có thể đứng vững mà không mệt mỏi, rõ ràng là cô!
Không đúng, mọi chuyện không nên như thế này.
Hà Tuyết Khanh nhíu mày, càng cố gắng suy nghĩ, đầu lại càng đau hơn.
Ầm!
Không biết đã động vào công tắc nào, một luồng thông tin khổng lồ ào tới, mắt Tuyết Khanh tối sầm, chỉ nghe loáng thoáng tiếng người đàn ông áo Tôn Trung Sơn nói gì đó, nhưng cô chưa kịp nghe rõ đã ngất đi.
Trước khi ngất, cô kịp nhìn thấy rõ bìa cuốn sách trong tay người đàn ông kia.
Giấy vàng ngà, không có trang trí hoa mỹ, giữa trang bìa in năm chữ đỏ rực:
Trích lời Chủ tịch Mao.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Tuyết Khanh trước khi khép mắt là: Đây là đang đóng phim, hay cô đã xuyên không rồi?
!
Đám người vây quanh xôn xao, chân nhanh hơn đầu, lùi lại vài bước.
Ngay cả người đàn ông trung niên đang cầm cuốn sách cũng giật mình.
Chỉ có Bùi Vân Tùng đứng cạnh Hà Tuyết Khanh không động đậy, anh nhanh chóng đỡ lấy cô ngay trước khi cô ngã xuống, tránh cho cô có một màn "gặp gỡ" thân mật với mặt đất.
Xung quanh lại bắt đầu xì xào!
"Chuyện gì thế này, sao lại ngất xỉu?"
"Không lẽ! chết rồi sao! "
"Không! không thể nào, vừa! vừa rồi vẫn ổn mà.
"
"Nhưng mà! cô ấy cưới đúng người đó! "
Tiếng nói đột ngột dừng lại, đám người xung quanh lại lùi ra xa một khoảng lớn.