Các đồng chí nữ cô lập Hà Tinh Thần và Châu Thanh Dung, thậm chí cả Dương Hoàn Hoàn cũng bị liên lụy.
Các đồng chí nam thì cô lập Triệu Thanh Minh.
Triệu Thanh Minh tuỳ tiện liếc Hà Tinh Thần một cái, xem xem cô phản ứng thế nào.
Hà Tinh Thần không quan tâm chuyện mình có bị cô lập hay không.
Vả lại, kể cả khi bầu không khí trở nên không tốt thì đã sao?
Cô nên ăn uống no nê, ăn một phát ba cái bánh và uống hai bát canh.
Vừa ăn, cô vừa nói: "Cơm chúng tôi nấu rất ngon.
Bánh xèo dẻo và có mùi chuối tiêu.
Món canh rau rừng này cũng ngon."
Mọi người: "..."
Trong khi nói chuyện, thậm chí Hà Tinh Thần còn cạo sạch đáy nồi, sau đó yêu cầu Viên Minh vừa rửa nồi vừa phải uống canh.
Viên Minh trợn tròn mắt: "Rửa bát không phải là việc của đồng chí nữ mấy người sao? Tại sao tôi phải rửa?"
Hà Tinh Thần nói: "Tại sao ư? Vì hôm nay chúng ta đều có nhiệm vụ, ba người chúng tôi đều đã nấu ăn, vậy đương nhiên anh nên đi rửa nồi.
Hoặc không thì anh phải lau bếp và quét sân." Nhiệm vụ trực ban bao gồm nấu nướng và dọn dẹp quét tước.
Đây đều là chuyện đồng chí nữ hay làm.
Đàn ông chỉ lo lấy nước, xong việc là bọn họ chẳng màng.
Hà Tinh Thần không biết quy tắc bất bình đẳng này được thiết lập như thế nào, nhưng có vẻ như mọi người đều đã quen với nó.
Viên Minh tức giận nói: "Ở nhà tôi chưa phải rửa bát cọ nồi bao giờ."
Hà Tinh Thần chế nhạo: "Ở nhà không rửa nồi là việc của anh, nhưng đội thanh niên trí thức không phải nhà anh, ba người chúng tôi cũng không phải mẹ anh, cho nên không có lý do gì lại chiều chuộng anh."
Viên Minh: "Cô ức hiếp người quá đáng vừa thôi."
Lúc này, đám người Chung Sơn, Lý Thanh Hải cũng đến nói thay cho Viên Minh, chẳng qua bọn họ cũng đang đấu tranh cho quyền lợi của chính mình mà thôi.
Lý Thanh Hải kêu lên: "Trước giờ vẫn luôn là đồng chí nam gánh nước, đồng chí nữ nấu cơm rửa nồi quét dọn.
Tại sao đến cô lại không được, khác người vừa thôi."
Hà Tinh Thần: "Quy tắc các anh đặt ra không hợp lý, sau này sẽ phải thay đổi hết."
"Được thôi.
Từ giờ trở đi, các cô gánh nước còn bọn tôi nấu cơm."
"Được, làm như chúng tôi không biết gánh nước không bằng, sau này chúng tôi sẽ làm như vậy.
Đến phiên trực ban, nữ đồng chí chúng tôi gánh nước, còn các anh nấu cơm quét dọn.
Cứ quyết định vậy đi, ai nuốt lời người đó là chó."
"Được, cứ làm vậy đi, sẽ có lúc cô hối hận."
Mọi người không vui, cứ thế mỗi người tản đi một nơi.