Dù giả vờ tích cực thì cũng cần có chừng mực thôi chứ.
”
Lý Thanh Hải phụ họa: “Không phải chứ, cô ta nghĩ cô ta là ai.
”
Chung Sơn cười cười một cách chế nhạo: “Các anh đừng nói như vậy, biết đâu cô ấy thực sự có cách thì sao?”
Mọi người đều khinh thường mà hừ một tiếng.
Mọi người vừa đào mương vừa sôi nổi thảo luận, sau khi đào một vòng hai bên liền ghép lại với nhau.
Chung Sơn mỉm cười hỏi Hà Tinh Thần: “ Đồng chí Hà, nghe nói cô định đại diện đội thanh niên tri thức chúng ta đến nhà máy phân bón hóa học để đàm phán?”
Hà Tinh Thần thản nhiên trả lời: “Đúng là tôi định làm thế, nhưng không phải lấy tư cách của đội thanh niên tri thức, tôi chỉ lấy tư cách là bản thân mình thôi.
”
Lý Thanh Hải vội vàng chế nhạo: “Tôi khuyên cô nên từ bỏ việc này đi, người khác đều không làm được, cô thì làm được gì?”
Hà Tinh Thần khinh thường liếc Lý Thanh Hải một cái, trực tiếp nói luôn: “Tôi không làm được, vậy anh làm được sao? Tôi ít nhất còn muốn đi thử một lần, nhưng anh thì sao? Trừ bỏ việc ngồi đây đâm chọc nói bóng nói gió thì anh làm được gì chưa? Anh thật sự chẳng được việc gì, chỉ có ăn cơm là giỏi nhất, đã ngu ngốc còn tưởng rằng mình cực kỳ thông minh à.
”
Mọi người đều cười lớn.
Lý Thanh Hải mặt đỏ bừng.
Viên Minh lên tiếng bảo vệ Lý Thanh Hải: “Đồng chí Hà, Thanh Hải cũng vì nghĩ đến cô nên mới nói thế, sao cô có thể như thế?”
Hà Tinh Thần: “Sao lại là anh vậy, anh uống nước biển lớn lên hay sao mà bao đồng quá vậy, chẳng lẽ xe phân đi qua nhà anh cũng phải chạy ra nếm xem mặn hay nhạt sao?”
Mọi người: “! ” Sao trên đời lại có người có thể mắng người khác trơn tru như vậy được chứ.
Mọi người im lặng một lúc rồi bật cười.
Viên Minh tức giận cũng không được, mà cười cũng không xong.
Việc bọn họ đấu khẩu cũng lan sang dân làng, đám đông không ngừng cười vang.
Thậm chí có người còn cố tình đến nói với ông Ngưu: "Ông Ngưu ơi, ông đã có người kế vị rồi.
Sao ông không nhận đồng chí Hà làm con gái ông luôn.
"
Ông Ngưu mắng: “Biến đi.
”
Mọi người lại cười.
Ở nông thôn vốn ít hoạt động giải trí, Hà Tinh Thần cũng xem như đã cống hiến cho dân làng được một chút niềm vui, suốt buổi chiều trên cánh đồng không ngừng vang lên những tràng cười.
Mọi người cười nói thở dài, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đong đếm, ai mà ngờ được Hà Tinh Thần trước kia lúc nào cũng trông vừa thật thà, vừa ngốc nghếch lại như vậy chứ.