Lời buộc tội này còn nghiêm trọng hơn lời buộc tội cô ta ăn trộm phiếu lương thực vừa rồi, Lưu Ngọc Kiều muốn biện hộ nhưng nhất thời không nghĩ ra lời lẽ thích hợp, nhất thời tức giận bất bình, không thể kìm nén được cứ thế bật khóc.
Thấy cô ta khóc, những nam thanh niên trí thức đứng xem không thể chịu đựng được nữa.
Đồng hương của Lưu Ngọc Kiều, Viên Minh là người đầu tiên đứng lên và lên tiếng: "Hà Tinh Thần, cô đủ rồi đấy, đừng gán cho bạn tôi cái tội danh lớn như vậy."
Sau Viên Minh, Lý Thanh Hải, một nam thanh niên trí thức, cũng đứng lên nói thay cho Lưu Ngọc Kiều: "Đồng chí Hà, cô quá đáng rồi.
Đầu tiên, cô vu cáo đồng chí Lưu ăn cắp phiếu lương thực của cô, rồi lại buộc tội cô ấy sa sút tầng lớp."
Hà Tinh Thần không quen biết với hai người này, cô chế nhạo: “Khi Lưu Ngọc Kiều vu oan cho tôi vì tội ăn cắp tiền của cô ta, mấy người đâu có sốc hay ngạc nhiên gì, giờ tình hình đã xoay chuyển, đến lượt cô ta chịu cáo buộc thì mấy người lại ngạc nhiên giãy nảy lên, đúng là đồng minh nên thi nhau bất bình hộ nhỉ? Thật không ngờ hai mươi mốt năm sau giải phóng, tôi vẫn có thể nghe thấy thuyết về sự ngạc nhiên của quân đồng minh trên vùng đất mới của Trung Quốc.
Hai người thực sự khiến tôi kinh ngạc.”
Viên Minh và Lý Thanh Hải trợn tròn mắt giận dữ, Lý Thanh Hải tính tình thất thường, là loại người hễ bất đồng với người khác sẽ vung nắm đấm.
Anh ta bước tới, dùng nắm đấm đe dọa Hà Tinh Thần: "Đừng tưởng cô là đồng chí nữ thì tôi sẽ không dám đánh nhé."
Mọi người nghe xong lời này, không khỏi há hốc mồm.
Nhưng Hà Tinh Thần hoàn toàn không sợ hãi, cô cúi xuống nhặt một viên gạch vỡ, cầm trong tay, khinh thường nói: "Tôi khác với anh, tôi chỉ đánh đàn ông.
Chỉ cần anh dám ra tay động đến một ngón tay của tôi,vậy thì tôi cũng phối hợp với anh vậy, tôi dám khiến anh vỡ đầu đấy, không tin cứ thử xem!"
Lý Thanh Hải kinh ngạc trợn to hai mắt, bình thường đồng chí nữ cãi nhau với anh ta, chỉ cần anh ta nói ra lời này thì chí khí của đối phương sẽ vô tình yếu đi.
Dù sao thì sức mạnh thể chất của một người đàn ông cũng áp đảo một người phụ nữ, những cô gái bình thường sẽ sợ hãi.
Vậy mà bất ngờ thay, Hà Tinh Thần lại không hề sợ hãi.
Thật ra hồi nhỏ Hà Tinh Thần khi còn nhỏ cũng rất sợ khi đánh nhau với con trai, nhưng sợ hãi có ích gì? Sợ rồi thì đối phương sẽ không đánh bạn sao? Chỉ khi bạn tàn nhẫn liều lĩnh thì bên kia mới sợ bạn.
Hơn nữa cô cũng vô cùng ghét bọn đàn ông nói năng kiểu này.
Hôm nay cô phải dạy cho Lý Thanh Hải này một bài học.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin