Ngô Ngọc Phân và Lưu Ngọc Kiều cũng thay nhau thuyết phục Viên Minh, còn Lý Thanh Hải lại cười hả hê ở một bên.
Hà Tinh Thần đặt viên gạch xuống, quay lại tìm cái cuốc.
Mọi người nhìn cảnh này đều chết lặng.
Có vẻ hôm nay tâm trạng của Hà Tinh Thần không ổn chút nào, cô như bị điên.
Trước đây, Hà Tinh Thần trung thực nhút nhát, không nói nhiều, chỉ cúi đầu chăm chăm làm việc.
Những người đến hóng hớt cũng cảm thấy có gì đó không ổn, họ thì thầm với Ngô Ngọc Phân: "Ngọc Phân, hôm nay cô bé này không ổn, chẳng lẽ là phát sốt rồi kiệt sức?"
Ngô Ngọc Phân nói: "Tôi cũng không biết.
Có điều hai ngày nay cô ấy không ăn không uống, cứ hay nói linh tinh."
Cũng có người nói: "Cũng có thể là bị bức ép quá đáng, thỏ đến đường cùng cũng cắn người."
Châu Thanh Dung thấy Hà Tinh Thần thay đổi chóng mặt như vậy thì cũng ngạc nhiên giật mình, cô ấy quan tâm hỏi: "Tinh Thần, cô không sao chứ?"
Hà Tinh Thần nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, mỉm cười với Châu Thanh Dung: "Tôi không sao, tôi chỉ là bị bức ép quá mà thôi."
Phải, cô đã bị dồn vào đường cùng, cô sắp cắn ngược lại rồi đấy.
Mặc dù Hà Tinh Thần không thích giải thích cũng không chứng minh gì cho bản thân, nhưng vì cuộc sống sau này, cô cần phải ở đây để giải thích bổ sung, để trước sau đều có sự liền mạch thống nhất.
Nghĩ đến đây, cô dùng cuốc làm kiếm, dựa xuống đất, đoan đoan chính chính nói: “Hỡi các đồng chí Tri Thanh (*), các bậc cha mẹ và đồng bào, tôi biết mọi người đều rất ngạc nhiên và kinh ngạc trước những thay đổi của tôi.
Thành thật mà nói, không chỉ mọi người, ngay cả bố mẹ tôi cũng không thể tin được khi nhìn thấy tôi như vậy.
Tôi đã từng là một người trung thực và có trách nhiệm.
Từ khi hồi hương, tôi không dám nói một lời nào, chỉ biết làm việc chăm chỉ và làm tròn bổn phận của mình.
Sống lặng lẽ ở đất này và âm thầm học tập chỉ để thực hiện lời dạy tha thiết của Bác: cải tạo dân nghèo và trung nông lao động, xây dựng nông thôn mới xã hội chủ nghĩa.
(*) Tri Thanh: thanh niên trí thức
“Tôi cứ ngỡ mình sẽ tiếp tục học tập và sống một cách bình yên như vậy.
Nhưng có người lại không giống với mong muốn của tôi, Lưu Ngọc Kiều đã đánh mất mười nhân dân tệ, tình cờ người đồng đội của anh họ tôi đã cho tôi mười nhân dân tệ và phiếu năm cân thực phẩm.
Sau đó tôi bị nghi ngờ.
Dù tôi có biện hộ thế nào thì cô ấy cũng không tin, nhất quyết cho rằng tôi đã lấy trộm.
Tôi bị đuổi khỏi Tri Thanh Điểm, và tôi phải nằm liệt giường.
Từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ ngoan, một học sinh giỏi, thậm chí chưa bao giờ trộm một cái kim khâu nào của người khác, tôi tủi nhục đến nỗi tim tôi như muốn sụp đổ."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin