Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Y Y vừa đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm của hành lá cắt nhỏ phi với mỡ, cũng biết lấy bản tính tham ăn của Khương Lâm, cô tự nhiên đã ăn sáng rồi, vì vậy cô ta không kìm được tăng nhanh bước chân đi vào.
Đương nhiên là cô ta không tới ăn chùa rồi, cô ta tới để quan tâm em gái nhà mình, nhưng theo tính tình của em gái, cô chắc chắn sẽ làm cho cô ta ăn.
Mạnh Y Y tự tin bước vào cửa Trình gia: “Lâm Lâm, thím, mọi người ngủ có ngon giấc không?"
Diêm Nhuận Chi nở nụ cười lịch sự với người ngoài: “Thanh niên tri thức Mạnh đấy à, đã ăn chưa?"
Mạnh Y Y đảo đảo mắt nhìn đã thấy bát mì của bọn họ, vừa phân nhà đã ăn mì sợi nấu với mỡ, đúng là cuộc sống sinh hoạt tốt.
Cô ta khẽ mỉm cười, nói: “Còn chưa ăn ạ." Nói xong, cô ta kéo chiếc ghế đôn bằng cỏ đặt ở góc tường đến trước bàn ngồi xuống, chờ Khương Lâm múc mì cho cô ta ăn.
Nào ngờ, Khương Lâm bình tĩnh uống cạn nước mì trong bát của mình, lại liếc nhìn Đại Bảo đã kinh ngạc đến ngây người và Tiểu Bảo hớn hở như nai ngốc ngồi ở cạnh đấy, tỏ ý bảo bọn họ mau ăn đi.
Hai cậu nhóc lập tức bưng bát mì đựng bằng chiếc bát mẻ lên uống cạn nước mì, sau đó giơ mu bàn tay lên chùi chùi miệng.
Mạnh Y Y tự tin rằng Khương Lâm sẽ múc mì cho mình trước tiên, lại không ngờ cô lạnh nhạt thờ ơ với mình, làm cô ta nhất thời không vui.
Diêm Nhuận Chi làm ra vẻ ngượng ngùng nói: “Thanh niên tri thức Mạnh à, sáng nay chúng tôi chỉ làm có chút mì sợi thôi, đều đã ăn sạch rồi, chỗ tôi còn có nửa bát mì đang ăn dở, hay là cô..."
Mạnh Y Y hơi nhíu mày lại, thoáng vẻ ghét bỏ, nhưng sau đó cô ta cười nói: "Thím khách sáo quá rồi, cháu không ăn đâu, lát nữa cháu trở về ăn là được.
Cháu tới xem gia đình mình chuyển nhà có vất vả không, dọn dẹp thế nào rồi, tới hỗ trợ mọi người."
Khương Lâm nói với Đại Bảo Tiểu Bảo: "Ăn xong rồi thì đi ra ngoài chơi đi." Trẻ con từng này tuổi cũng chưa làm được việc gì.
Diêm Nhuận Chi còn công việc thêu thùa, ăn xong cũng vội vàng cầm giỏ kim chỉ đi ra trước gốc cây hòe cổ thụ vừa hóng mát vừa làm việc.
Lúc đi ra cổng lớn, bà ấy còn không quên dặn dò Đại Bảo Tiểu Bảo nhớ lúc mặt trời lên đến đỉnh cây hòe thì về nhà ăn hết mì sợi, mì sợi để qua hai tiếng ăn sẽ không ngon.
Chờ bọn họ rời đi, Mạnh Y Y ngồi ở vị trí của Diêm Nhuận Chi, nửa đùa nửa thật nói: "Lâm Lâm này, có phải mẹ chồng cậu cố tình làm vậy không, mình thấy bà ta giống như đang đề phòng cậu ấy."
Cô ta và Khương Lâm chơi với nhau từ nhỏ, cô ta không tin là Khương Lâm đột nhiên xa cách với mình, chắc chắn là bà già kia để ý nhiều.
Hồi Khương Lâm còn nhỏ, cha mẹ cô đều là người nghiêm túc, người nói thẳng quá rất dễ làm mất lòng người khác, những hàng xóm thích ham món lợi nhỏ đều từng bị bọn họ nói qua.
Lúc đó mọi người quay sang nói bọn họ chỉ giỏi giả vờ, keo kiệt, chứ thật ra ham chiếm tiện nghi nhỏ hơn ai khác.
Từ nhỏ Khương Lâm đã rất xinh đẹp, nhưng cũng nhiều bệnh vặt, trẻ con xung quanh mặc kệ là xuất phát từ bản thân mình hay vì có người nhà dặn dò, bọn họ đều không thích chơi với cô.
Mạnh Y Y là người duy nhất sẵn sàng chơi với cô.
Tất nhiên, cũng nhờ đó mà Mạnh Y Y lấy được không ít thứ tốt, ví dụ như bảo Khương Lâm đưa đồ ăn ngon cho cô ta, còn cả quần áo mới giày mới đổi cho cô ta mặc ban ngày, đến buổi tối đổi trở lại…
Nếu Khương Lâm không nghe lời, cô ta sẽ lôi chuyện không chơi với cô nữa để uy hiếp, cô gái nhỏ rất sợ chuyện này, nên càng ngày Khương Lâm càng lệ thuộc vào Mạnh Y Y, nghe theo mọi yêu cầu của cô ta.
Dù sau này lớn lên không còn vậy nữa, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó, dẫn đến chuyện Khương Lâm rất nghe lời Mạnh Y Y, có đồ ăn ngon hay thứ gì tốt đều nghĩ tới cô ta trước tiên.
Nói xong, cô ta cũng mỉm cười nhìn chằm chằm vào Khương Lâm, nhưng ánh mắt lại mang theo gai nhọn.
Khương Lâm: ...!Mẹ nó, cô là cái thá gì!
Cô cố tình mỉm cười, nói với Mạnh Y Y: "Không phải, là bà ấy nấu ăn quá ngon, tôi bất giác ăn xong hết rồi.
Ha ha.
Đúng rồi, tôi còn phải đi lấy rơm khô về đốt, cô rửa bát giúp tôi nhé."
Ai chẳng biết chọc tức người khác, cho cô nói xấu mẹ chồng tôi này? Mẹ chồng tôi nấu ăn ngon lắm đấy.
Khương Lâm đứng dậy đi tới góc tường tìm liềm và sợi dây gai, tối hôm qua mới phân nhà, nhiều đồ đạc còn đang để lộn xộn chưa sắp xếp xong.
Mạnh Y Y vừa nghe thấy cô bảo cô ta đi rửa bát, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cô ta đứng dậy nói với Khương Lâm: "Lâm Lâm, mình có lời muốn nói với cậu.".