Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu là Mạnh Y Y của trước khi sống lại, có lẽ cô ta sẽ rửa bát, nhưng Mạnh Y Y của hiện tại thì khác, cô ta đã nhận định tương lai mình sẽ trở thành phu nhân của tập đoàn Trình thị, rửa bát cho nhà cô hả?
Cô có mặt mũi lớn đến vậy sao?
Cho dù cô có muốn quay đầu lại là bờ, cũng phải xem mình có cơ hội hay không.
Cô vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa!
Cô ta nói một cách nghiêm túc: “Lâm Lâm, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ về chuyện tương lai đi.
Cắm rễ ở nông thôn là một lý tưởng tuyệt vời, nhưng thực tế được có mấy thanh niên tri thức thật sự muốn cắm rễ? Ai chẳng liều mạng muốn trở về thành, đi làm lính, làm đủ công rồi thi lên đại học? Mình nghe nói, ở những địa phương khác có rất nhiều thanh niên tri thức đến được hai năm là nghĩ đủ mọi cách để trở về thành phố.
Trong thành phố cũng càng ngày càng có nhiều nhu cầu thuê thợ, lén trở về cũng sẽ không bị trục xuất trở lại.
Nhưng dẫn theo trẻ con là chuyện không có khả năng, tron thành phố không co nhập hộ khẩu, mình vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu tự suy nghĩ cho kỹ đi."
Nói xong, cô ta rời đi.
Dù thế nào Khương Lâm cũng có cảm giác cô ta hơi khác, trước kia Mạnh Y Y luôn dịu dàng chu đáo, giờ lại ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi như con khổng tước kiêu ngạo.
Người không biết còn tưởng cô ta đã lên làm nữ hoàng rồi! Khương Lâm đi thu dọn bát đũa, lại cho bát mì vừa được giấu đi cất vào lồng bàn do Diêm Nhuận Chi tự đan, để tránh côn trùng ruồi nhặng bay vào.
Cô cầm liềm và dây đi ra cửa, đi tới chỗ gốc cây hòe lớn thì gặp phải Diêm Nhuận Chi va mấy bà lão.
Diêm Nhuận Chi: "Mẹ Bảo nhi, con đi đâu đấy?"
Khương Lâm đi tới chào bọn họ: “Rơm cỏ khô dùng để đốt nhà chúng ta không còn nhiều nữa, con đi xem có rơm cỏ khô hay cành cây khô không."
Bà cụ vợ Thương Vĩ Nghiệp ở cạnh đó cười nói: "Mẹ Bảo nhi, đốn củi mệt rất, cháu đừng đi, để lát bác bảo Tông Tuệ đốn chia cho nhà cháu một nửa."
Phía bắc thôn Thủy Hòe có một ngọn núi, bây giờ người dân không được chặt cây đại thụ, nhưng mấy bụi cây dây mây dây leo thì thế nào cũng được.
Chỉ là, nhìn ngọn núi ở trước mắt, nhưng muốn đi vào núi chém rồi cõng trở về, vừa mệt mỏi lại vừa mất cả ngày, sức phụ nữ không thể làm đượcđược.
Vì ông lão nhà mình có quan hệ rất tốt với Trình gia, bà cụ Thương cũng có quan hệ rất tốt với Diêm Nhuận Chi, tốt bụng bảo cháu mau đốn củi giúp nhà cô.
Khương Lâm cười nói: "Cháu cám ơn bác, cháu không đi vào núi đâu, cháu sang thôn bên cạnh chuyển về."
Thôn Thủy Hòe có vị trí địa lý rất đẹp, gần núi gần sông, mùa hạ mùa thu cây cối mọc tốt tươi, đi nơi nào cũng tìm được rơm cỏ có thể làm chất đốt.
Cô muốn tìm hiểu về hoàn cảnh xung quanh thôn Thủy Hòe này, dù sao nguyên chủ không có hứng thú với nơi này, nên thông tin về nơi này của cô cũng có hạn.
Nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, bà cụ Thương cười nói: "Mẹ Bảo nhi vẫn rất đẹp, nhìn như thiếu nữ vậy."
Một bà cụ khác bĩu môi, định chen miệng vào nói mát, bà cụ Thương lập tức quay mặt đi không thèm để ý đến bà ta, lại cười nói với Diêm Nhuận Chi: "Công việc thêu thùa của bà càng này càng sáng sủa, hay là bảo vợ Đông Sinh học rồi nối nghiệp bà."
Diêm Nhuận Chi cười nói: "Mẹ Bảo nhi là nữ sinh trong thành phố, không có tính nhẫn nại.
Chờ Đông Sinh trở về, chuyện trong nhà sẽ nhẹ nhàng hơn, không cần con bé phải làm việc."
Bà cụ Thương nói: "Bà vẫn nghĩ Đông Sinh sẽ không sao à?"
Diêm Nhuận Chi: "Chắc chắn là không sao, lúc mới nghe trong lòng tôi rất hoảng sợ, nhưng càng về sau càng bình tĩnh hơn, đến giờ tôi đã cảm thấy không sao rồi."
Lúc cha và đại ca qua đời, bà ấy cô cảm thấy rất hoảng sợ, cảm giác như trời vừa sập.
Nhưng lúc Trình Như Hải nói Đông Sinh xảy ra chuyện, bà ấy không có cảm giác đó, vì vậy bà ấy nghĩ là không có chuyện gì cả.
Nếu Trình Như Hải không lôi chuyện của Đông Sinh ra gây chuyện, chèn ép bắt cả gia đình già trẻ lớn bé trong nhà bà ấy dọn ra ngoài, bà ấy cũng sẽ không quyết liệt với anh ta.
Mặt trời càng về trưa càng nóng rát, Khương Lâm đội mũ rơm, cõng một bó cành cây nhỏ, bó cỏ tranh, cỏ bồ hoàng mang trở về ném ở cửa nhà phơi khô.
Buổi sáng Đại Bảo Tiểu Bảo ăn thêm bát mì sợi nữa, sau đó đi ra cánh đồng bông vải bắt sâu về cho gà ăn, tiện thể kiếm điểm công việc, hai cậu nhóc đều làm việc không biết mệt.
"Mẹ ơi, có nhiều sâu lắm nè." Tiểu Bảo hào hứng đưa cho Khương Lâm xem một chai thủy tinh màu nâu sẫm to cỡ lòng bàn tay.
Khương Lâm không muốn nhìn nhưng đã không kịp, dư quang cô liếc về phía chai thủy tinh đựng đầy sâu kia, có con đang ngọa nguậy muốn bò bên ngoài, làm da gà trên người cô nổi hết cả lên!.