Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrong ký ức của nguyên chủ, cô vẫn có thể cảm nhận được chị dâu đối xử không tệ với nguyên chủ, tin tuyển người trong bệnh viện là do chị dâu nói cho cô biết, lần này bệnh viện tuyển người cũng không phải tuyển làm việc chính thức, vẫn là tuyển làm việc tạm thời.
Đầu năm nay công nhân trong thành đã quá tải, công việc nào cũng có người, làm việc tạm thời đều rất hiếm, càng đừng nói đến làm việc chính thức.
Lúc này có thể kế thừa công việc, chỉ có tới vị trị trống khi ba mẹ nghỉ hưu, con cái mới có thể tiếp nhận công việc, ngay cả công việc cũng có thể mua bán.
Đáng tiếc trong đầu nguyên chủ toàn đàn ông, tâm tư không đặt trên công việc, còn nam chính đã biết tin tuyển dụng từ nguyên chủ cũ, vì không để nữ chính xuống nông thôn, dùng tiền để đi quan hệ cho nữ chính, cuối cùng công việc của nguyên chủ bị hẫng tay trên.
Lúc Lâm Hạ biết tin này, bắp thịt hai má không ngừng giật giật, thật sự không biết nói gì cho phải với nguyên chủ, đây chẳng phải là điển hình của kẻ yêu đến ngu si sao.
Lật người, Lâm Hạ lẳng lặng chờ đến thời gian, cô vì để không phá hỏng thiết lập xấu của người chủ, mấy hôm nay sinh hoạt đều theo thói quen của nguyên chủ.
Cô vì về sau thay đổi không khiến người ta hoài nghi, mấy hôm nay hành vi và thói quen thay đổi khác thường.
Theo lý cô hẳn nên tiếp tục đi tìm Hạ Lập Hiên, nhưng từ ngày cô tới trở đi, cô không có ra cửa.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, xem ra hôm nay phải ra ngoài đi dạo, nếu không đi ra ngoài dạo thì không hợp với tính tình của nguyên chủ, cô đúng là không phải người có thể nghẹn ở nhà lâu như vậy.
Đợi đến gần giờ thức dậy, Lâm Hạ thức dậy sớm hơn trước kia một chút, thay đổi nên bắt đầu từng chút một mới không đột ngột, tốt nhất để người Lâm gia cảm thấy quen với việc cô không giống trước đây.
Nhà Lâm gia là tiểu viện có giếng nhỏ, xung quanh đều có sân không lớn không nhỏ, từng hàng.
Kiếp trước Lâm Hạ không phải người Bắc Kinh, không biết sau này mảnh đất này không có phá bỏ và di dời.
Cô quyết định, sau này sẽ kiếm tiền nắm bắt cơ hội mua mấy tứ hợp viện ở Bắc Kinh, đợi sau này di dời và phá bỏ, cô có thể nằm không cũng có tiền.
“Ăn cơm thôi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của mẹ Lâm phá vỡ mộng đẹp của Lâm Hạ.
“Cộc cộc.
” Tiếng đập cửa truyền đến, “Tiểu Hạ thức chưa?” mẹ Lâm cẩn thận dò hỏi, tựa như sợ đánh thức ai.
Kiểu đánh thức này hoàn toàn khác với mẹ cô, khiến Lâm Hạ cảm thấy rất không tự nhiên, không ai tới vén chăn dù sao vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
“Dạ, tới đây.
” Lâm Hạ điều chỉnh nét mặt, mở cửa phòng, lập tức nhập kịch.
Tốc độ biến sắc này, cô cảm thấy mình không đi diễn nghệ quả là đáng tiếc.
Cô đã chuẩn bị tâm lý xong, đợi mẹ Lâm nói việc xem mắt.
Không phải xem mắt sao! Cái này cô rất có kinh nghiệm.
Cô có cả kinh nghiệm từ chối người ta và bị từ chối!.