Cô con dâu cả vừa nói xong lời này, hai ông bà đã thấy trong lòng run lên.
Hai ông bà nuôi con lớn tới lúc này, giúp chúng nó lấy vợ sinh con, giúp chúng nó trông nom con cái, chuyện gì ông bà có thể làm được đều làm hết.
Kết quả lại đổi được một câu không liên quan gì tới bọn chúng?
“Mày vừa nói cái gì? Mày nói lại cho tao nghe?”
Ông lão nổi giận.
Cô con dâu cả vội trốn ra phía sau, nhưng trong mắt vẫn lộ rõ vẻ không phục.
Rõ ràng hiện tại cha mẹ có thể làm, nhưng chỉ giúp đỡ nhà thằng hai, sau này cha mẹ già cũng nên để nhà thằng hai nuôi là đúng rồi.
“Cha, cha đừng nóng giận.”
Thằng hai vội vàng tới vỗ lưng thuận khí cho cha mình.
Thằng cả thì ngượng ngùng đập vợ hắn ta một cái:
“Cha, cha đừng nóng giận, vợ con không biết ăn nói, thực tế vợ con không có ý đó đâu.”
“Vậy nó có ý gì? Bốn đứa nhỏ nhà mày đã lớn hết rồi, có đứa nào không phải do mẹ mày chăm sóc cho?”
“Sao? Giờ chúng tao ở chung với em mày, bọn mày lại cảm thấy bọn mày phải chịu thiệt? Bọn mày muốn đuổi chúng tao đi luôn, muốn mặc kệ chúng tao?”
“Không có không có, con đâu có muốn làm thế, làm thế người trong đại đội sẽ mắng con chết.”
“Mày là trưởng tử, hôm nay mày nói rõ cho tao nghe, chờ sau này chúng tao không làm nổi nữa nên lo liệu thế nào đây?”
“Mỗi nhà thay phiên chăm sóc cha mẹ một tháng.”
Như thế cũng công bằng.
Ông nuôi mấy đứa con khôn lớn, tới già rồi thay phiên ở chỗ bọn nó, cũng không có gì không đúng.
Nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy chua xót vô cùng.
Lúc trẻ ông nỗ lực phấn đấu chỉ mong bọn chúng được sống yên vui, không ngờ tới khi già rồi, ngay cả một nơi để sống yên ổn cũng không có.
Thằng cả thì im thin thít để vợ ra mặt, vào thời khắc mấu chốt chúng nó không muốn chịu chút thiệt thòi nào.
Nhà thằng ba thì cứ luôn so đo hơn thua với nhà thằng cả, thực tế là muốn mượn lợi thế của nhà thằng cả để được chiếm một phần tiền tiết kiệm thôi.
Dù sao nhà thằng hai vốn ở trong phòng bùn cỏ, có cho một phần tiền tiết kiệm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vừa nhắc tới chuyện dưỡng lão cho hai ông bà, bọn chúng đã im thin thít.
“Cha, cha mẹ cứ ở chung với chúng con đi.
Hiện tại cha mẹ đã sống chung với chúng con, sau này mặc kệ thế nào, chúng con cũng sẽ chăm sóc cho cha mẹ.”
Thằng hai vội vàng đứng ra tỏ thái độ, hắn không thể im lặng nhìn cha mình cô đơn buồn khổ được.
Cha mẹ có thể nuôi nấng 10 đứa con, nhưng 10 đứa con lại khó có thể nuôi nấng cha mẹ…
Không, hắn không thể để những lời này trở thành sự thật, không thể để cha mẹ già rồi còn không có lấy một nơi yên ổn để sống.
“Đúng, cha mẹ, sau này chúng con sẽ chăm sóc cho cha mẹ.”
Vợ thăng hai vẫn luôn im lặng cũng đứng ra tỏ thái độ.
Lúc trước, sau khi bọn họ nhường nhà lại cho thằng ba cưới vợ xong, hai ông bà vẫn luôn nghĩ tới chuyện xây nhà mới cho bọn họ đây.