Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ


Thậm chí sau khi ra riêng, hai ông bà cũng chia hết tiền tiết kiệm cho bọn họ.

Cho dù không có tiền, bọn họ vẫn có thể cùng phấn đấu.
Vào thời đại này, gần như không có ai nghĩ tới việc bệnh nặng, có bệnh cùng lắm cũng chỉ mua mấy viên thuốc về uống thôi.
Già rồi, gặp phải chứng bệnh không cách nào trị, bọn họ không chỉ cần quan tâm tới đồ ăn thức uống mà còn phải quan tâm tới việc chăm sóc ông bà khi ông bà không thể nhúc nhích.

Nhưng những chuyện này bọn họ sẽ không nói ra.
“Được lắm, lời này là hai đứa tự nói đó, sau này đừng quên.”
“Không thể quên được.

Đi gọi kế toán thôn tới đây đi.”
Con của thằng cả đi gọi kế toán.

Vì chuyện ở riêng này mà người trong nhà chẳng duy trì nổi chút hòa thuận vui vẻ mặt ngoài nữa.

Bỗng nhiên, con dâu cả nhìn thấy Lâm Phản đang ngồi trên ghế.

Chị ta đứng bật dậy, chỉ vào thằng bé la lên:
“Còn thằng nhóc này phải làm thế nào đây?”
Đồng Ngữ mới vừa tới thay ca còn đang chìm đắm trong ảo não vì không thể xách theo cái túi lớn được, còn nghĩ ngày mai nên mang gì tới mới được đây…
Thình lình bị mợ cả quát lên như thế, cô giật mình, suýt chút nữa ngã xuống khỏi ghế.
“Cũng theo chúng tao.”
“Nếu mẹ nó không trở về thì sao?”
“Ba người cậu là bọn mày cùng nuôi nó.

Thân là cậu mợ của nó, chẳng lẽ bọn mày không thể thương cháu bọn mày một chút được sao?”
Thấy con dâu cả sợ dính vào “phiền phức” này như vậy, ông bắt đầu lo lắng tới tình huống xấu nhất.
Ông đã già rồi, con gái không đáng tin, cũng không thể áp hết gánh nặng lên người hai vợ chồng thằng hai được.
Ba anh em cùng chia sẻ gánh nặng, muốn nuôi lớn một đứa nhỏ cũng không khó khăn gì.

“Con không đồng ý.

Đó không phải con của con, con mặc kệ.

Mỗi tháng con chỉ đưa một ít lương thực tới thôi.”
“Bọn con làm được có chừng đó điểm lao động, nuôi sống con của bọn con còn khó, sao có thể nuôi một đứa nhỏ nữa? Chuyện này có nói thế nào bọn con cũng không đồng ý đâu!”
“Chúng em nuôi.

Sau này nếu em gái lấy chồng khác, nhà chồng không muốn rước theo cục nợ, chúng em sẽ tiếp tục nuôi thằng bé, coi như chúng em có thêm một cậu con trai đi.”
Đồng Ngữ vừa cảm thấy mình như quả bóng, bị hết người này tới người khác đá đi, cậu hai đã hứa hẹn.
Cô âm thầm dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi cậu hai, trong lòng cũng thấy vui vẻ thay cậu bé Lâm Phản kia.
Cha mẹ không đáng tin cậy cũng không sao, còn có ông bà ngoại với cậu hai đây.
Nếu có thể dựa vào một nhà lại càng tốt, con gái không đứng đắn, không hi vọng gì được, ông bà cũng phải tìm chỗ an thân cho Phản Phản.
Ông quay đầu nhìn cô con dâu thứ hai của mình, không chờ ông mở miệng, cô con dâu này đã gật đầu tỏ thái độ.
“Được, vậy thì theo nhà thằng hai đi.”
“Hai đứa phải nghĩ cho kỹ, nhà hai đứa đã có 3 đứa con rồi, thêm 1 đứa nữa sẽ thành 4 đứa.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận