“Chúng em biết rồi, hiện tại nhà nước đang thực thi chính sách kế hoạch hóa gia đình, 4 đứa con đã là tối đa, chúng em sẽ không đẻ thêm.
Chúng em có thể nuôi bọn nhỏ khôn lớn được.”
Già già trẻ trẻ, người già tương lai có khả năng sẽ có ngày gặp bất trắc, cần người hầu hạ, trẻ thì còn phải chờ hơn 10 năm nữa mới lớn lên được.
Nếu nhà thằng hai đã đồng ý chăm sóc, đương nhiên nhà thằng cả với thằng ba đều vui vẻ vì được thanh nhàn.
Việc thương lượng đã kết thúc, đợi lát nữa kế toán tới bắt đầu viết văn thư theo thương lượng ban đầu là được.
Dùng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, Lâm Phản với cha mẹ theo hai vợ chồng nhà thằng hai, sau này nếu cha mẹ không thể làm việc được nữa hoặc có bất trắc gì, cán bộ đại đội sẽ tới giúp tham vấn.
“Mấy đứa đừng tỏ vẻ không tình nguyện, phụng dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con cái, ai dám bỏ mặc cha mẹ thì chờ bị kiện lên tòa đi.”
“Không có, chúng cháu có nói mặc kệ đâu.”
Trên mặt cô con dâu cả lộ ra vẻ chẳng muốn quan tâm, nhưng lại không dám nói thẳng ra miệng.
Ông lão cầm văn thư phân nhà lên, lắc đầu cười khổ.
Ông vốn tưởng mình sẽ có ba người con dưỡng lão cho mình, hiện tại lại chỉ có một nhà gánh hết, hai nhà còn lại thì đùn đẩy trách nhiệm.
Biết vậy, trước đây ông còn sinh nhiều như thế làm gì? Ông đưa hết tất cả cho nhà thằng hai, chỉ nuôi một đứa con thôi chẳng phải tốt biết mấy sao?
“Đúng là thế đạo đổi thay…”
Bà lão vẫn luôn im lặng suốt đêm cũng tiếp lời: “Đúng thế, trước đây toàn là cha mẹ chồng ở nhà chính, già rồi không làm nổi, con trai con dâu sẽ tới dưỡng lão hiếu thuận.”
“Tôi hầu hạ cha mẹ chồng, nuôi đám nhỏ khôn lớn, thậm chí còn nuôi cả mấy cháu, kết quả là, tất cả đều phải dựa vào nhà thằng hai.”
“Sớm biết vậy, chúng ta chỉ nuôi một mình nó được rồi, tôi cũng đỡ tốn công tốn sức, thằng hai cũng được sống dư dả.”
“Đúng thế.
Ngày xưa là cha dẫn dắt con, bọn nhỏ đều hiếu thuận, hiện tại lại thành con lớn phải ra riêng, ai sống phần người nấy.”
“Tôi còn đang nghĩ để hai chúng ta sống căn nhà bùn cỏ ở phòng tây, tiền tiết kiệm cho nhà thằng hai xây nhà.
Không ngờ tôi còn chưa nói gì, nhà thằng hai đã tự nguyện dưỡng lão cho chúng ta.
Chúng không nỡ để chúng ta già rồi còn phải thay phiên đi sống hết nơi này tới nơi khác.”
“Đúng là đứa bé ngoan, sớm biết vậy tôi chỉ sinh một mình nó thôi.”
“Nào được? Trên nó còn có thằng cả nữa đây, không sinh thằng cả thì sao tới lượt thằng hai?”
“Ông cái lão già đáng chết này, đã tới lúc nào rồi ông còn chọc tôi bực bội.”
“Tôi chọc cho bà vui thôi, bà đừng giận.
Hai vợ chồng thằng cả cũng sắp thành cha mẹ chồng rồi, sau khi cưới vợ bọn nó cũng phải chịu chật chội đây.”
“Nhà thằng ba có hai đứa con, nhà cũng chỉ vừa đủ ở, cũng không dễ dàng gì.”