“Bao nhiêu năm nay, nhân khẩu không ngừng tăng lên, nhưng bà thấy có mấy nhà xây nhà mới đâu?”
“Việc không đủ phòng để ở là tình trạng chung rồi, nhà lão Từ ở đầu nam còn đánh nhau vì chuyện nhà cửa.
Cả nhà ầm ĩ lên, không ai nhường ai.”
“Nhà chúng ta chỉ có ba đứa con còn ít đó, nếu có bảy đứa con như nhà lão Từ, sợ là hôm nay chúng ta có rụng hết tóc cũng không thể phân đều nổi.”
“Ha ha.”
Thấy chồng nghĩ thông suốt như vậy, bà lão bật cười.
Trước đây nghe người ta nói con nhiều là phúc, mọi người cũng nói nhà lão Từ có tới bảy đứa con trai, may mắn cỡ nào.
Đoán chừng lúc ấy không ai có thể ngờ tới, sau này sẽ có ngày bảy đứa con trai này vì tranh giành nhà ở mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Phân nhà xong, ông lão lấy khoản tiền tiết kiệm không đầy 300 đồng cho nhà thằng hai, nhưng bị thằng hai đẩy trở về.
“Cha là chủ gia đình, cha cứ làm chủ là được.”
Ông vẫn còn là chủ gia đình ư? Ông lão nghe vậy, hơi vui vẻ, cũng sung sướng cất tiền về:
“Được, vậy cha sẽ thu xếp chuẩn bị xây nhà cho mấy con.”
Vừa nhắc tới chuyện này, thằng hai đã bày tỏ ý kiến:
“Cha, con muốn xin phê mảnh đất khác.
Nhà mình càng lúc càng nhiều người, các chị em dâu ở chung cũng dễ ầm ĩ, không bằng ở riêng hẳn.”
“Được, xin phê mảnh đất khác.”
“Thật tốt quá.” Thằng hai quay đầu ngó vợ: “Năm nay chúng ta nỗ lực làm việc, tranh thủ cuối năm được nhiều điểm lao động hơn một chút.”
“Biết rồi.”
Thấy hai vợ chồng thằng hai hưng phấn như thế, hai ông bà lại cảm thấy cái nhà này được phân chia rất đúng lúc.
Ba anh em quấy chung với nhau, suốt ngày cảm thấy người này người kia hơn mình.
Hiện tại phân riêng rồi, làm nhiều hay làm ít gì cũng là mình hưởng, tăng tính tích cực lên.
Nhà tây có 4 phòng, hai đầu mỗi đầu có một phòng, phòng ở phía nam là hai vợ chồng thằng hai ở, phòng ở phía bắc là ba đứa nhỏ của bọn chúng ở, phòng giữa là của hai ông bà.
Trước kia mọi người thống nhất nấu cơm ở phòng bên phía đông, hiện tại đã phân riêng rồi, nhà thằng hai dựng thêm một cái lều nhỏ ở góc phía nam.
Tối hôm qua Đồng Ngữ theo bà ngoại ngủ, hôm nay lại được sắp xếp cho ngủ chung với ba đứa con của cậu hai.
Ba đứa nhỏ này cũng biết ngày sau người em họ/anh họ này có thể sẽ thành anh em ruột thịt của bọn họ, cả đám thấy mới lạ, cũng thấy hiếu kỳ.
Đứa lớn Ngô Quốc Bình năm nay 13 tuổi, tự nhận mình là chị cả, chủ động múc nước cho các em trai em gái rửa chân, còn lên giường trải chăn cho các em.
Con thứ hai Ngô Quốc Binh năm nay 9 tuổi, tự giác nhường em họ rửa trước.
Thân là con gái một, nhưng cô chưa bao giờ được chiều sinh hư, mắt cao hơn đầu.
Người ta đã khiêm nhường như vậy rồi, cô có thể làm bá vương được sao?
Cô kéo Ngô Quốc Tinh nhỏ tuổi nhất tới để thằng bé ngồi lên ghế đẩu.