Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ


Sợ hãi, mê man, đứa bé lặng lẽ chảy nước mắt, cảm giác nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ gia đình điên cuồng dâng trào.
Cô nhớ cái chăn ấm áp của cô, nhớ thịt kho tàu thơm nức mũi.
Sắc trời dần tối xuống, cô vừa mệt vừa đói, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi thức dậy, cô đã ở trong căn phòng đầy ánh mặt trời, vừa quay đầu đã thấy mẹ đang kéo rèm cửa sổ ra.
Trên mặt mẹ vẫn là nụ cười ấm áp như thường ngày, bên cạnh vẫn là gian phòng cô quen thuộc, mùi vị cũng quen thuộc.
“Mau dậy đi, cha con mua rất nhiều bánh bao mà con thích ăn đó.”
Một giấc mộng dài… Cô gái thở phào một hơi, đứng dậy nhanh nhẹn rửa mặt.

Khi ngồi vào bàn cơm, cô như còn có thể cảm giác được cơn đói tới co thắt dạ dày tối ôm qua.
Cảm giác đói bụng thật đáng sợ, khó trách mấy người trong tivi sắp chết rồi còn ra sức ăn, còn nói dù có phải chết cũng phải làm quỷ no.
Đồng Ngữ cầm bánh bao lớn cha mua về nhai ngấu nhai nghiến, dáng vẻ hệt như quỷ chết đói đầu thai khiến cha Đồng mẹ Đồng đã quen với tốc độ ăn chậm rãi của con gái cảm thấy kinh ngạc.
“Từ từ thôi, có ai giành với con dâu.”

“Con bị sao vậy? Sao cứ như mới đi Châu Phi về vậy?”
“Bánh bao thật ngon.”
Cô gái giải thích như vậy, mà cha mẹ cũng chỉ nhìn cô gái cười cười, không nói gì nữa.
Mẹ còn đưa bát sữa đậu này tới trước mặt cô, sợ con gái ăn quá vội vàng sẽ bị nghẹn.
Trong tiềm thức cô cảm thấy mình rất đói, nhưng trên thực tế mới ăn có một cái bánh bao cô đã nuốt không trôi.
Cô gái uống ừng ực hết bát sữa đậu nành rồi đeo cặp sách đi xuống tầng.
Hiện tại cô đang học trung học cơ sở, trường học cách nhà một đoạn, bình thường cô vẫn đạp xe đạp đi học đi về.
Nhưng hôm nay, mới vừa xuống dưới nhà đã thấy lốp xe đạp xẹp lép.
“Cha, chở con đi với, lốp xe con bị xì hơi rồi.”
“Lên đi.”
Người đàn ông mới vừa nổ máy chiếc moto, nghe con gái nói vậy, ông lại thả chân xuống.
Cha cô làm việc ở viện kiểm sát, ngược hướng với hướng tới trường của cô.

Nhưng lốp xe của con gái đã bị xì hơi, ông vẫn tận chức tận trách đưa con gái tới trường rồi mới chạy tới chỗ làm.

Đồng Ngữ đeo cặp sách vào trường.

Nhìn bầu trời trong xanh, nhìn giảng đường mới tinh, cô hít một hơi thật sâu.
“Giấc mộng tối hôm qua thật chân thực, không ngờ lại có thể khiến bổn cô nương cảm thấy hạnh phúc như vừa sống sót lại sau tai nạn.”
Cô mới vừa dứt lời, bạn tốt đã chạy tới khoác lên vai cô: “Hey, cậu làm cái gì vậy? Hết nhìn trời rồi tới thở dài, hệt như tù nhân mới được mãn hạn tù vậy.”
“Cậu mới được mãn hạn tù!”
“Ha ha… Như thế này mới giống cậu, than ngắn thở dài không phải tác phong của Đồng Đồng nhà chúng ta.”
Cùng bạn thân Hồ Khản đi vào phòng học.

Tiết đầu tiên là tiết ngữ văn, Đồng Ngữ giỏi môn này.

Cô ngồi nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng lại ghi chép trên giấy.
Gần tới cuối kỳ, việc học tập rất căng thẳng, mọi người chỉ sợ mình thi không tốt sẽ bị phụ huynh cho no đòn.
Buổi chiều sau khi tan học, Đồng Ngữ được cha đón về nhà.

Trên đương cô nhìn thấy một cậu bé đeo cặp sách.
Thân thể cậu bé rất gầy yếu, khiến cô không nhịn được mà lại nghĩ tới giấc mộng ly kỳ đêm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận