Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết


Sau khi xuyên qua, ngược lại Diệp Thư Hoa cảm nhận được tình thương của mẹ trước nay không có, đồng chí Vương Thúy Phân cũng không nỡ cho hai đứa con dâu thêm một quả trứng, khiến cho chị dâu cả cần sữa cho con và chị dâu hai đang mang thai vì một quả trứng còn lại mà ầm ĩ không can nổi, lại chịu mỗi ngày đều hầm một chén canh trứng gà vừa thơm vừa mềm cho cô, có muối có vị, thường hay nhỏ thêm ít dầu vào.

Diệp Thư Hoa bị tình thương của mẹ sâu đậm này cảm động đến lệ nóng quanh hốc mắt.

Ở thời đại mà xào rau cũng không nỡ bỏ thêm dầu, bữa nào cũng là rau xanh luộc, mỗi ngày một chén canh trứng gà gần như là động lực sống duy nhất của cô.

Nhưng về phương diện khác, Diệp Thư Hoa điên cuồng khẩn cầu đại thần xuyên qua đưa cô trở về, cô cam đoan trở về rồi sau này thay đổi triệt để, làm một người nghiêm túc hưởng thụ, không bao giờ mắc bệnh phú nhị đại nữa.


Nhưng mà đại thần xuyên qua quyết tâm không quan tâm tới cô.

Diệp Thư Hoa đã nằm ở trên giường hơn một tháng, thành công tránh thoát mùa gặt nghe nói mệt nhất đáng sợ nhất, người cha làm đội trưởng nhà cô rốt cục có thời gian thở một hơi, về nhà quan tâm con gái nhỏ nằm ở trên giường dưỡng bệnh, lại nhìn thấy Diệp Thư Hoa được đồng chí Vương Thúy Phân nấu mỗi ngày một chén trứng gà, nuôi đến vừa trắng vừa mềm.

Vì thế sau khi đắc tội đại thần xuyên qua, Diệp Thư Hoa lại đắc tội người cha đại đội trưởng của cô, bị vô tình đuổi xuống giường.

Trước kia Diệp Tiểu Muội cũng không được lười kiếm công điểm, bởi vì tất người người nhà họ Diệp đều là nhân lực lao động, nuôi một người rảnh rỗi, Vương Thúy Phân bèn sắp xếp cho cô ở lại trong nhà học làm việc nhà; mà hiện tại đội trưởng Diệp quyết định dạy dỗ Diệp Thư Hoa giả bệnh hết ăn lại uống, yêu cầu cô phải tự mình xuống ruộng kiếm công điểm, nếu không thì đói bụng, trong nhà ai cũng không thể tiếp tế cho cô.

Dù ở trong nhà hay ngoài nhà đội trưởng Diệp đều tràn ngập uy nghiêm, ông ấy nghiêm mặt, Vương Thúy Phân cũng không dám biện hộ thay, bà ấy chỉ có thể giúp Diệp Thư Hoa tìm một công việc thoải mái chút, ví dụ như theo bà ấy đi căn tin hỗ trợ, căn tin đều do bà ấy định đoạt, Diệp Thư Hoa thỉnh thoảng lười biếng cha cô cũng không quản đến nơi này.

Sau đó Diệp Thư Hoa sẽ biết cái gì gọi là "không có khổ nhất, chỉ có khổ hơn".


Rau xanh luộc không phải đáng sợ nhất, mỗi ngày chỉ ăn no sáu bảy phần, thời gian khác đều đói bụng cũng không phải đáng thương nhất, vừa đói bụng vừa làm việc, xong rồi còn chỉ có thể ăn rau luộc mới là đau đớn chân chính.

Hơn nữa cô còn không biết có thể có "kinh hỉ" lớn hơn đang chờ cô hay không.

Lại làm vài ngày, Diệp Thư Hoa rút kinh nghiệm xương máu, quyết định tìm con đường khác, giống như Vương Thúy Phân nói cố gắng gả vào thành phố sẽ không sai, dù sao thời đại này không cho phép kinh doanh buôn bán, nếu không cô còn có thể thử xem mình có kế thừa thiên phú gầy dựng sự nghiệp của cha mẹ không.

Còn không thể qua cửa đại học Công Nông —— được rồi, cho dù khôi phục thi đại học Diệp Thư Hoa cũng chưa chắc thi đậu, đời trước cô dự định cùng làm sinh viên nghê thuật với bạn thân, cũng thuận lợi thông qua thi kỹ năng mới có thể cầm được bằng cấp của khoa chính quy, điểm văn hóa năm đó của cô đặt ở hiện tại là vô cùng thê thảm, Diệp Thư Hoa cũng không có nắm chắc, cũng không muốn lại đi gặm sách nữa.

Càng nghĩ vẫn là lập gia đình thích hợp với cô nhất.


Có đôi khi Diệp Thư Hoa cũng sẽ nghĩ niềm vui trong cái khổ, nếu như bị đám chị em đời trước biết cô Diệp "đi qua bụi cỏ, lá cây không dính người" lại không có tiền đồ như vậy, chỉ muốn dựa vào đàn ông, không biết sẽ vui thành dạng gì.

Nhưng hiện tại, cái gì cũng không quan trọng bằng ăn thịt!Diệp Thư Hoa quyết tâm, giương cao khuôn mặt tươi cười tiếp đón mọi người kết thúc công việc đến gọi cơm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận