Năm 1972.
Mùa đông năm nay ở thành phố Tây Chây vô cùng lạnh.
Còn chưa tới tháng chạp, tuyết đã rơi liên tiếp nửa tháng, khắp mọi nơi đều bao trùm bởi màu trắng xóa, bầu trời, cây cối và phòng ốc đều là một màu trắng, ngã tư đường cũng mất đi những dấu hiệu vốn có, nếu người đi bộ trên đường không quen thuộc, rất có thể sẽ bị thụt chân xuống hố.
Lâm Thư đi thăm em trai ở nhà họ Tống trở về, một đường về nhà, dù đã mang theo ô, nhưng trên người cô vẫn có một lớp tuyết dày.
Cô đi tới cửa, cất ô, vừa mới chuẩn bị vỗ vỗ tuyết trên người xuống để vào nhà, liền nghe thấy một giọng nói của một bà lão từ trong phòng truyền ra:“Tuệ Tuệ, bác biết, các cháu ánh mắt rất cao, vốn là chướng mắt con trai Chu gia, nhưng hiện tại đâu giống như ngày xưa? Triệu Đồng bị bắt đến Cam Nam, một chút tin tức cũng không có, chính bản thân cháu cũng không thể sống những ngày yên bình, mỗi ngày đều bị mấy kia làm phiền, cả nhà cũng bị liên lụy, khiến Phong Phong cũng không dám ở trong nhà, nếu cháu không gả đứa bé Thư kia đến nhà họ Chu, cuộc sống của các cháu sẽ trải qua thế nào?”Là giọng nói của bác của ba - bà cụ Lâm.
Lâm Thư hơi mím môi, vốn dĩ đôi bàn tay xòe ra để rũ tuyết, nay đã theo bản năng nắm chặt lại.
Tiếp theo cô lại nghe thấy giọng nói của mẹ: “Không, bác, Thư Thư còn nhỏ, cho dù hiện tại Triệu Đồng không ở nhà hay có ở nhà, chúng con cũng không suy nghĩ đến chuyện hôn sự của con bé.
”“Còn nhỏ gì nữa?”Giọng nói cuả bà cụ Lâm mang sự nghiêm túc, không ủng hộ đáp lại: “Ăn xong Tết năm nay con bé cũng đã mười tám rồi, mấy cô gái nhỏ tuổi hơn đã sinh con rồi, còn nhỏ thế nào nữa?”“Tuệ Như ta biết, cháu vẫn luôn coi đứa nhỏ kia là con ruột của mình, nếu là lúc trước thì không sao, nhưng bây giờ không phải là thời điểm đặc thù sao? Triệu Đồng sống chết không rõ, cháu với Phong Phong chịu khổ khắp nơi, nhưng chỉ cần cháu gả đứa nhỏ Lâm Thư Thư đến nhà họ Chu, ba của Chu Thành Chí là tổ trưởng xưởng thép, cậu của cậu ta lại là chủ nhiệm cách ủy, ngay cả bản thân Chu Thành Chí, cũng có bản lĩnh, chỉ cần cháu gả Lâm Thư cho nhà họ Chu, nhà họ Chu nhất định sẽ giúp cháu hỏi thăm về tình hình của Triệu Đồng, cũng có thể giúp đỡ cháu với Phong Phong!.
”“Bác người đừng nói nữa.
”“Tại sao bâc lại không thể nói?”Bà cụ Lâm cao giọng, đương nhiên rất không vui, nói, “Tuệ Như, không lẽ cháu thật sự định vì cái nha đầu kia mà mặc kệ sống chết của Triệu Đồng với Hữu Phong? Cháu muốn như vậy, nhưng người nhà họ Lâm chúng ta sẽ không đồng ý.
”Nói xong dừng lại một chút, dịu giọng lại: “Nếu cháu không muốn tự mình nói với Thư nha đầu, vậy cứ để ta nói với nó.
”“Nếu ta nói, nó nếu đã biết suy nghĩ, liền phải hiểu, cháu nuôi nó nhiều năm như vậy, đây vốn là lúc nó nên báo đáp cô, nhiều năm nuôi nó như vậy cháu cũng chưa từng bạc đãi nó, chính là con gái nhà người khác cũng không được chăm sóc tử tế như vậy! Hơn nữa, mối hôn sự này với nhà họ Chu nó cũng không thiệt thòi gì, điều kiện nhà họ tốt như vậy, ngoài kia biết bao nhiêu người muốn gả vào mà không được đâu, hơn nữa nhà họ Chu cũng nói, chỉ cần con bé chịu gả đến nhà họ Chu, liền cho con bé đi làm việc văn phòng ở xưởng sắt thép, qua hai năm còn có thể để con bé đi học đại học! ”Lâm Thư không nghe được nữa, đẩy cửa “Ầm” một tiếng.
Mọi người ở bên trong nghe được động tĩnh đều quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bà cụ Lâm bất ngờ nhìn ra cửa liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thư, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc và xấu hổ, nhưng khi nghĩ đến thân phận trưởng bối và lập trưởng của bản thân thì lưng bà lập tức thẳng tắp, thể hiện thân phận trưởng bối của bản thân.
.