Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Dụ bị mấy tiếng khóc thê thảm bên tai đánh thức.
Anh nhíu mày, cố gắng mở hai mắt ra, đập vào mắt là một gian nhà tranh rách rưới chưa từng thấy.
Nhà tranh không có cửa sổ, trong phòng âm u lạnh lẽo lờ mờ, dưới người anh là chiếc giường đất lạnh lẽo cứng rắn, mà tiếng khóc kia là của người phụ nữ trẻ bên cạnh anh cùng với 3 đứa bẻ không lớn lắm.
Trên người bọn họ đều mặc quần áo cũ nát, bên trên có rất nhiều miếng vá, cũng không biết đã mặc bao lâu rồi.
Tô Dụ nghi hoặc, đây là có chuyện gì?
Không phải anh đã chết rồi sao?
Ngay khi thái giám bên người phụ hoàng tuyên đọc thánh chỉ phế Thái tử ở trước mặt mọi người tại Đông cung thì lòng anh như tro nguội thổ huyết mà chết.
Đột nhiên cảm giác hôn mê đánh tới, trong đầu Tô Dụ nhanh chóng lóe lên ký ức trong vòng ba năm về cơ thể hư nhược này.
Trong phút chốc, Tô Dụ hiểu ra.
Anh lập tức biết loại tình huống này là mượn xác hoàn hồn trong tranh!
Đã từng trong hoàng cung kia… Vì củng cố đế vị phụ hoàng mà tranh luận cùng triều thần nhiều lần, thậm chí không để ý đến an nguy của bản thân mà ngự giá thân chinh thay phụ hoàng, khoác áo giáp ra chiến trường; Vì ổn định hậu vị của mẫu phi và để ấu đệ có thể bình an trưởng thành trong thâm cung mà hắn chăm chỉ khắc khổ không dám nói, dốc hết tâm huyết ngày đêm nhưng lại ném bản thân ra sau đầu; Trên thực tế chỉ khiến bản thân cảm động mà hoàn toàn không có được chút lòng yêu mến nào của người nhà, đáng thương lại thật đáng buồn cho kẻ ngốc…
Phế Thái tử Tô Dụ thực sự đã chết rồi.
Sau khi anh chết, hồn phách đi tới một cơ thể vào ngàn năm sau, mượn thân sống lại.
Chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Tô Dụ, chỉ có 3 tuổi, cơ thể gầy gò, tay đoản cước mềm, cực kỳ suy dinh dưỡng.
Vào trận tuyết đầu mùa trong hai ngày trước, tính mạng của Tiểu Tô Dụ đã bị đưa đi.
Tô Dụ mở hai mắt ra lần nữa, phát hiện phụ nữ trẻ cùng ba đứa trẻ bên người cũng không khỏe mạnh hơn Tiểu Tô Dụ bao nhiêu.
Bọn họ là người mẹ quả phụ của Tiểu Tô Dụ và ba anh chị của cậu bé.
Bốn người một nhà đều có thân hình gầy gò, chiếc áo rách không lớn lắc lư trong gió rét, trên gương mặt không có thịt nhìn xương cốt rất rõ ràng, lúc ngẩng đầu, đôi mắt ảm đạm to đến dọa người.
Có vẻ như nếu có thêm một hồi gió rét kéo đến thì có thể tiếp tục mang theo tính mệnh yếu ớt của người một nhà này.