Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xem ra, cuộc sống sinh hoạt đời sau này cũng không tốt hơn triều đại kia bao nhiêu.
Mặc dù Tô Dụ có ký ức 3 năm của nguyên thân Tiểu Tô Dụ nhưng thực sự chúng không quá hữu dụng.
Do suy dinh dưỡng cho nên trí não và cơ thể Tiểu Tô Dụ kém phát triển, cả người nhìn có chút ngơ ngác, bị người trong thôn gọi là đồ ngốc.
Điều này khiến sau khi Tô Dụ mượn xác hoàn hồn thì ký ức anh nhận được có chút đứt quãng.
Tô Dụ biết được tình huống quan trọng trước mắt, chính là khoảng thời gian trước nam chủ nhân trong nhà này qua đời, sau tang lễ, ông ấy được chôn cất vào buổi sáng, người mẹ quả phụ dẫn theo 4 đứa con khổ sở sống qua ngày, ngay cả quần áo giữ ấm mùa đông cũng không có.
Hơn nữa có vẻ như thời này không có hoàng đế, người phụ hoàng cố chấp quyền lực kia, tính toán kỹ càng cả một đời thì sao, không phải sau này cũng chỉ là nắm cát vàng theo thời gian sao.
Cái gọi là vương triều huy hoàng, cái gọi là Đế Vương oai hùng đã sớm bị người đời lãng quên ở góc bụi nào đó.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Dụ như cười lại giống như khóc.
Nhưng rất nhanh, bởi vì vừa rồi dùng não quá độ cho nên cơ thể này không thể chịu đựng được, cả người hư thoát bất lực cùng rét lạnh mê muội đánh tới lần nữa.
Tô Dụ đã dùng hết sức toàn thân thì mới nâng được cổ tay của mình lên.
Anh biết một chút về y thuật, sau khi kiểm tra phát hiện bản thân sốt nhẹ, nhưng nguyên nhân căn bản nhất vẫn là do đói khát cùng rét lạnh.
Bên cạnh đó, nhìn thấy người quả phụ trẻ đang khóc tê tâm liệt phế, ba đứa trẻ cũng khóc, nhưng Tô Dụ thực sự không còn sức để quan tâm.
Thậm chí anh còn lười quan tâm cả chính bản thân mình.
Sống thì sống mà chết thì chết, thích làm gì thì làm.
Nếu cơ thể nhỏ bé này không thể vượt qua thì cùng lắm là anh đi xuống địa phủ thêm lần nữa, chỉ hi vọng quỷ quan ở địa phủ lần này đừng quên cho anh uống canh mạnh bà.
Ai muốn nhớ đến chuyện phiền lòng ở kiếp trước chứ, chướng mắt đến cực điểm!
Hơn nữa tình trạng của căn nhà này khốn khổ như thế, nếu như không còn anh thì quả phụ trẻ cũng có thể nuôi ba đứa bé kia khỏe mạnh.
Có lẽ, trong lòng bọn họ cũng đang âm thầm nghĩ như vậy.
Dù sao thì đồ ăn cũng có hạn, nếu tính thêm phần của tên phế vật đồ ngốc này thì chẳng phải là bọn họ sẽ phải ăn ít đi một miếng sao?
Nhưng mà không quan trọng, Tô Dụ không muốn quan tâm, mệt mỏi.