Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mấy ngày trước Tô lão tam đột nhiên qua đời, người nói không có liền không có, trên đời này không còn ai có thể gánh vác cùng Lưu Lan Hương, cùng cô ấy phấn đấu, cùng cô ấy vui vẻ nhìn bọn nhỏ trưởng thành, cùng cô ấy làm bạn đến già.
Trong lòng Lưu Lan Hương cảm thấy rất đau khổ, là loại cảm giác cô độc khó chịu hơn so với ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chính là cảm giác đắng chát khi nhai thuốc.
Thực ra cô ấy cũng đã nghĩ xong hết mọi chuyện.
Nhưng nếu cô ấy chết đi thì bốn đứa nhỏ phải tính sao.
Không còn cách nào khác, Lưu Lan Hương chỉ có thể nhịn đau, cắn nát răng để bản thân giữ vững tinh thần.
Từ nay về sau, 4 đứa nhỏ chính là mạng của cô ấy, cô ấy sống vì con của mình!
Chỉ cần còn có một hơi thở thì cô nhất định sẽ nuôi bọn nhỏ lớn.
Cho dù chỉ còn một người thì Lưu Lan Hương cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của Tô lão tam.
Ngọn lửa bên trong bếp đất đã cháy hừng hực, Lưu Lan Hương cho vài lát gừng vào chiếc nồi sắt lớn, sau đó để lão nhị Tô Mậu 7 tuổi trông nồi nước nóng, bản thân thì đi lấy chiếc chậu đất, nhặt chút củi đã được đốt, cuối cùng bưng cái chậu đi vào trong nhà.
Nhưng đột nhiên, Lưu Lan Hương nghe thấy tiếng con gái Tô Dĩnh kêu lên.
“Ai u…”
“Đại nha? Con sao vậy?”
Lưu Lan Hương nhanh chóng đặt chậu than xuống, vừa nói vừa đi xuống hầm xem tình huống.
Nhưng cô ấy chưa kịp đi xuống thang thì Tô Dĩnh đã nhanh chóng trở lại nói: “Mẹ, con không sao, đụng đầu chút.
”
Lưu Lan Hương xuống hầm đất, tay chân ngừng lại một chút, vẫn có chút không yên lòng, liền thử dò xét hỏi: “Vậy mẹ không cần xuống sao? Tự con có thể làm được hả?”
Tô Dĩnh trả lời: “Không cần không cần, cứ để con.
”
Lưu Lan Hương nghe thấy tiếng của con gái lớn thì cũng không còn nghi ngờ gì nữa mà leo lên cái thang bưng chậu than đi.
Nhưng mà Tô Dĩnh trong hầm ngầm, thực ra không hề giống như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ, Tô Dĩnh trợn to hai mắt nhìn chung quanh, biểu lộ tràn ngập vẻ không thể tin!
Cô bé phát hiện, ở đây thật sự là cái hầm âm u lạnh lẽo trong trí nhớ, cách đó không xa là cái thang gỗ đã hỏng từ vài chục năm trước.
Nhìn lại tay nhỏ chân nhỏ của mình một chút, lại nhớ đến tiếng nói vừa rồi mình nghe thấy, giọng nói dịu dàng quan tâm của mẹ chỉ xuất hiện ở trong giấc mơ, nước mắt của Tô Dĩnh lập tức rớt xuống.
Lớn chuyện rồi, cô bé trùng sinh!