Thập Niên 70 Phúc Khí Tràn Đầy FULL


Suy nghĩ một chút, cô nhìn mấy người nói: "Ngày hôm qua Nhị Nha cũng ngã chổng vó."Ý nghĩ trong lời nói của cô là so với cô, khả năng là Tiền Nhị Nha càng cần lời xin lỗi này hơn.Nghe Mễ Điềm Điềm nhắc tới Tiền Nhị Nha, Khổng Đại Tráng nói: "Chúng ta đã đi tìm cô, thế nhưng cô ta không nghe chúng ta nói, nghe chúng ta nói xin lỗi xong thì gật gật đầu liền đi vào.

Sau đó chúng ta liền quyết định đi tìm cô, tìm đã lâu, thật vất vả mới tìm được, mọi người còn nhìn thấy chúng ta liền bỏ chạy.

.

."Cậu ta không nói đúng lắm, Tiền Nhị Nha mang đến cho cậu ta một cảm giác là lạ, thái độ rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía bọn họ như là xem đứa trẻ xấu, khiến trong lòng cậu ta rất khó chịu.

Nào giống Mễ Điềm Điềm, vào lúc này còn có thể cười híp mắt nói chuyện cùng bọn họ, ngoan ngoãn dễ thương.Khổng Đại Tráng cảm giác mình được chữa lành, da tay ngăm đen bị ánh nắng sưởi đến lộ ra một chút hồng.Nghe bọn họ nói đã đến xin lỗi, Mễ Điềm Điềm liền không nói cái gì nữa, lại cường điệu một lần rằng bọn họ thật sự không cần nói xin lỗi, liền ngẩng đầu hỏi anh trai lúc nào đi bắt cá."Ngày hôm nay còn đi nữa sao?" Mễ Thiên Hạo bị em gái hỏi đến rõ ràng sững sờ, đã có thịt ăn rồi, em gái lại còn nghĩ muốn ăn cá, thực sự là một con mèo tham ăn."Đúng vậy đúng vậy." Mễ Điềm Điềm nghiêm túc gật đầu."Phốc", Thái Kiều Chi nhịn không được bật cười, cùng một ý nghĩ với con trai, lúc nào mà con gái bà đã biến thành một con mèo tham ăn vậy chứ.

Bà xem xem thời gian còn sớm, liền để bọn nhỏ lại đi chơi một chút, muốn bắt cá cũng được, nhớ trở về trước bữa trưa là được."Oa, mẹ thật tốt." Mễ Điềm Điềm ở một bên vỗ tay hoan hô.Mễ Thiên Hạo giống như người lớn mà thở dài, bắt chuyện với mọi người: "Đi thôi đi thôi, em trai, em lấy công cụ ra, chị Thanh Thanh, mọi người còn muốn cùng đi không?""Đi thôi." Mễ Thanh Thanh nắm tay Mễ Ninh Ninh quyết định cùng nhau đi."Vậy thì đi thôi." Mễ Thiên Trạch đi chầm chậm vào phòng, bởi vì mấy người Khổng Đại Tráng bên ngoài còn chưa rời đi, sau khi cậu vừa tiến vào rất mau đã đóng cửa lại, kiên quyết không cho bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.Trong chốc lát, cậu liền lấy ra dụng cụ bắt cá một lần nữa, lần này không mang theo nhiều rổ, nhẹ nhàng không ít."Trên đường cẩn thận." Thái Kiều Chi đưa năm người ra cửa một lần nữa.Lần này đổi thành Mễ Thiên Hạo dẫn đường, mang theo bốn người khác hướng về chỗ mà cậu biết, nơi bắt cá thật ra cách nơi bọn họ hái rau dại cũng không xa, trên đường mấy người còn thảo luận có muốn thuận tiện hái rau dại còn lại về nhà hay không.Đi tới đi tới, Mễ Thiên Hạo phát hiện thật giống như là lạ ở chỗ nào, xoay người vừa nhìn, tiếng nói đều thay đổi: "Mọi người sao còn theo chúng ta?"Khổng Đại Tráng tiếp tục cười hề hề lên tiếng: "Mọi người muốn bắt cá sao? Chúng ta đi theo hỗ trợ mọi người."Cuối cùng, mấy người Khổng Đại Tráng vẫn được cho phép cùng đi theo.Mễ Thanh Thanh lặng lẽ hỏi Mễ Thiên Hạo: "Thật sự cho bọn họ đi hỗ trợ sao? Chuyện này không hay lắm chứ.

.

."Mễ Thiên Hạo rất là bất đắc dĩ: "Chúng ta không đồng ý, bọn họ cũng sẽ đi theo, trước đây làm sao không phát hiện Khổng Đại Tráng vậy mà lại cố chấp như bò vậy."Mà lúc này, Khổng Đại Tráng bị Mễ Thiên Hạo cho rằng là con bò và đàn em của cậu toàn bộ vây quanh ở bên người Mễ Điềm Điềm, động tác nhất trí đưa tay vào trong túi tiền lấy đồ vật."Mễ Điềm Điềm, cho em ăn kẹo.""Điềm Điềm, chỗ này có bánh khô, cũng cho em ăn.""Đây là dây buộc tóc mới của chị tôi, cho cô."Cuối cùng là Khổng Đại Tráng: "Điềm Điềm, đây là chim sẻ sáng sớm nay tôi bắt được, tôi đã nướng kỹ rồi, cho cô ăn."Bọn họ vậy mà là có chuẩn bị mà đến.Mấy cậu nhóc khác đều phóng ánh mắt hâm mộ đến chỗ Mễ Điềm Điềm, thịt chim sẻ, thơm quá thơm quá, bọn họ cũng muốn ăn.

Đáng tiếc một con này là anh Đại Tráng cố ý mang tới cho Mễ Điềm Điềm bồi tội.

Dùng lời nói của cậu chính là thịt chim sẻ có dinh dưỡng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui