Các anh trai chị gái đã nói rồi, ngày hôm nay vận may của bọn họ thật sự là rất tốt.
Tìm thêm cho nhà thật nhiều ăn."Ồ?" Mễ Húc Quang nhíu mày, ánh mắt dời xuống, nhìn về phía hai đứa con trai đang hợp lực giơ thùng nước lên.Hơn nửa thùng gỗ, tầng cao nhất có lá cây che kín dày đặc, lay động ngờ ngợ có thể nhìn thấy phía bên dưới lá cây có vẩy cá, huống chi còn có tiếng nước.Thật sự là "Thật nhiều"?"Ai ya, mọi người bắt cá được ở đâu vậy?" Mét Húc Quang cảm thán một tiếng, "Bên kia còn nữa không, nếu không chúng ta lại đi bắt thêm một ít?""Không có, chúng ta đã bắt hết rồi." Mễ Thiên Hạo nói, "Hơn nữa trước khi đi đều đã kiểm tra, một con cũng không còn."Cho nên cha không phải nghĩ nhiều.Mễ Húc Quang chỉ có thể từ bỏ, dẫn bọn nhỏ đi tiếp nửa con đường còn lại.
Vốn là ông còn muốn giúp đỡ xách thùng nước, nhưng lại bị hai đứa con trai từ chối, lý do là để ông chuyên tâm ôm em gái là được, cái khác không cần ông quản.Mễ Điềm Điềm không cần tự mình bước đi, đơn giản liền tựa ở trên vai Mễ Húc Quang, ở trong ý thức giao lưu cùng Thủy Tinh Cầu.
Lần này, cô chưa quên tồn tại của đối phương."Cầu Cầu, ngày hôm nay chúng ta hái được thật nhiều rau dại, bắt được thật nhiều cá, trong đó có một con cá siêu cấp lớn." Mễ Điềm Điềm thật là vui vẻ, chia sẻ với tiểu đồng bọn.Mà trọng điểm của Thủy Tinh Cầu lại là: "Xem đi, tôi đã nói ngày hôm nay cô ra ngoài vận may sẽ siêu tốt, lại còn có cá để ăn, Điềm Điềm sau này trước khi ngủ không thể quên tìm tôi bói toán nha." Nó siêu cấp lợi hại.Lúc này Mễ Điềm Điềm mới chậm rãi ý thức được, ngày hôm nay bói ra vận may của bọn họ thì vẫn có một phần công lao của Thủy Tinh Cầu."Oa, Cầu Cầu anh giỏi quá."Thủy Tinh Cầu bị cô khen ngợi đến mức cả viên cầu sáng một cái.Sau đó, cô lại thở dài một hơi, nói: "Thật đáng tiếc nha, Cầu Cầu không ăn được cá..." Nếu không thì vận may liền có thể phân cho anh một phần.Thủy Tinh Cầu: "..." Đau lòng.Thế nhưng cảm nhận được bên trong lời nói của Mễ Điềm Điềm lại có chút hoạt động xảy ra chuyện gì?Những người khác của nhà họ Mễ đều về đến nhà, vừa nghỉ ngơi, vừa chờ bọn nhỏ trở về cùng nhau ăn cơm.
Mễ Thiên Ân bị Tiêu Tuệ mang theo cùng đi làm dùng hai tay bám vào bên trên cửa viện, ai oán nhìn chằm chằm con đường trước cửa.Cậu từ chỗ thím ba biết được các anh trai chị gái đã trở lại một chuyến, không chỉ có mang về thật nhiều rau dại, còn có con thỏ thật to.
Con thỏ kia đã tỉnh rồi, đại khái là bị đụng phải khiến hôn mê, buộc một sợi dây thừng vào trên cổ cho nó thì nó liền núp ở phòng bếp góc yên lặng ăn cỏ.Trong lòng Mễ Thiên Ân oan ức, vốn dĩ, cậu cũng có thể nhìn thấy con thỏ đầu tiên, nhưng mà cơ hội này bị mẹ cậu mạnh mẽ đánh vỡ.
Ai, cậu thực sự là một bé cưng đáng thương.Phía trước truyền đến tiếng cười nói, Mễ Thiên Ân giương mắt vừa nhìn, phát hiện chú ba ôm em gái Điềm Điềm trở về, phía sau còn có các anh trai chị gái đi theo, trong tay hai anh trai nhấc theo thùng nước, nhìn dáng vẻ bọn họ dùng sức, liền có thể đoán được bên trong khẳng định có đồ vật.Mễ Thiên Ân không chút nghĩ ngợi, lạch bạch lạch bạch chạy tới, reo lên: "Anh trai Thiên Hạo, mọi người bắt được cá sao?"Cậu không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn chuyến thu hoạch lần thứ hai này một chút.Mễ Thiên Hạo đang muốn nói gì đó, dư quang liền ngó sang đến đầu tường sát vách nhà bọn họ, đột nhiên dò ra nửa cái đầu, chủ nhân của đôi mắt gian xảo theo dõi thùng nước trên tay cậu, tràn đầy nước dãi.Đó là bà Tiền, người có quan hệ rất kém cỏi với bà nội, thời điểm sáng sớm mắng người chửi đến rất hung hăng, hiện tại liền chạy đến góc tường theo dõi, khẳng định là có ý đồ xấu.Sau đó, Mễ Thiên Hạo hướng về em trai lắc lắc đầu, kiên định phủ nhận nói: "Cá sao có thể dễ bắt như vậy, bên trong thùng là bùn chúng ta đào được, nghe bà nội nói đắp lên gốc rau dưa có thể giúp mọc tốt cho nên chúng ta mang trở về."Mễ Thiên Ân ngây ngốc, lúc nào bà nội đã nói lời này, làm sao cậu không biết?.