Lúc tách ra, Vương Tiểu Mai đặc biệt dặn dò Lâm Ngọc Trúc giữa trưa cùng đi tiệm cơm quốc doanh.
Giờ vẫn còn sớm, Lâm Ngọc Trúc tìm một chỗ không người tiến vào không gian gỡ cải trang, nhân tiện ở trong không gian ấm áp một chút.
Đông Bắc lạnh giá, mặc dày một chút, đi đường thật ra không lạnh, chỉ là mặt bị lạnh cóng.
Chờ ấm áp hơn, Lâm Ngọc Trúc mới ra khỏi không gian xuất phát đi tiệm cơm quốc doanh.
Vốn tưởng rằng nàng tới sớm, nào ngờ Vương Tiểu Mai đã tới trước rồi.
Nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, vui vẻ hướng nàng vẫy tay.
Lâm Ngọc Trúc đi qua, Vương Tiểu Mai từ trong lòng ngực lấy ra một bao giấy dầu đưa cho nàng, vui vẻ nói: "Nào, hàng hôm nay ta thu được, cảm giác ăn ngon hơn bánh trứng gà ở Cung Tiêu Xã nhiều."
Lâm Ngọc Trúc nhận lấy mở ra nhìn, là một miếng bánh táo, tức khắc có chút dở khóc dở cười.
Niên đại này tặng lễ, điểm tâm cơ bản đều là tặng nửa cân nửa cân một, cho nên lúc cắt bánh táo Lâm Ngọc Trúc cố ý cắt miếng nhỏ, miếng nửa cân như vậy dễ bán hơn một chút.
Vương Tiểu Mai còn chưa đến nỗi nào, cho nàng chính là một miếng hoàn chỉnh, Lâm Ngọc Trúc hai ba ngụm giải quyết hết, thấy Vương Tiểu Mai còn chưa định đi vào liền hỏi: "Không đi vào à?"
Vương Tiểu Mai vừa ngó về phía đầu phố, vừa nói: "Ngươi vào trước chờ một lát, ta còn chờ người, hôm nay ta mời khách."
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, vẻ mặt hiếm lạ: "Ngươi mời khách?" Cảm thấy chính mình nghe nhầm rồi.
"Còn có thể lừa ngươi sao, mau vào đi thôi, chờ người đến đủ, chúng ta gọi món."
"Còn có ai nữa vậy?" Lâm Ngọc Trúc tò mò hỏi, đảo mắt liền nhìn thấy Lý Mập Mạp đi tới, nàng cười chào hỏi: "Mập Mạp ca, lại tới ăn cơm tiệm sao." Cuộc sống như này thật đúng là dễ chịu.
Lý Mập Mạp sửng sốt, nhìn nhìn Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai vừa rồi nhìn hướng bên kia, nghe được Lâm Ngọc Trúc nói, quay đầu lại, nhìn thấy Lý Mập Mạp, nhiệt tình nói: "Mập Mạp ca đến rồi."
Lâm Ngọc Trúc có chút dại ra, đây là...... Muốn mời Lý Mập Mạp ăn cơm?
Lý Mập Mạp cười gật gật đầu, nói: "Chờ lâu rồi đi, hôm nay ở đơn vị có chút bận."
Chờ ba người đều vào tiệm cơm, Vương Tiểu Mai chủ động đi cửa sổ gọi món ăn, Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Mập Mạp ngồi ở một góc chờ.
Hai người câu có câu không trò chuyện, Lý Mập Mạp tò mò hỏi: "Em gái, gần đây sao không thấy ngươi đến tiệm cơm."
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán nói: "Ta một thanh niên trí thức nghèo, nơi nào có tiền đi ăn cơm tiệm suốt, cuộc sống còn chưa lo nổi."
Lý Mập Mạp ngẩn ra, hắn nghĩ sai rồi sao, Vương Tiểu Mai thường xuyên đi chợ đen gom hàng kiếm chút tiền.
Lâm thanh niên trí thức lại không phải.
Lúc này Vương Tiểu Mai đã gọi xong đồ ăn chạy tới, buồn bực nói: "Vào mùa đông, ngoại trừ cải trắng khoai tây, thì chính là cà rốt, thấy trên bảng thực đơn viết rau cần, muốn gọi một đĩa, kết quả là đã bán hết."
Đối với một cô gái phương nam mà nói, ở Đông Bắc, mùa đông là gian nan nhất, ở thị trấn còn có thể ngẫu nhiên kiếm được ít rau dưa mới mẻ, ở nông thôn, thì có sao ăn vậy, bữa trước cải trắng khoai tây, bữa sau dưa chua miến.
Muốn cải thiện sao, có thể nha, cà rốt xào khoai tây thái lát.
Thật sự ăn ngán, thì làm đậu que hầm khoai tây.
Khoai tây, khoai tây, tất cả đều là khoai tây, ngay cả hầm gà cũng bỏ chút khoai tây.
Ngươi hỏi khoai tây còn có thể làm món gì.
Khoai tây thái sợi đem chần nước sôi vớt ra coi như là rau của miến trộn, bên trên rải lên một tầng sa tế liền coi như là rau trộn.
Trong nhà lương thực không đủ, có thể hấp khoai tây, chấm tương ăn.
Điều này đối với Vương Tiểu Mai mà nói chính là ác mộng.
Lâm Ngọc Trúc nếu như không có không gian, phỏng chừng hiện giờ cũng là bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Chờ đồ ăn nấu xong, Lâm Ngọc Trúc giúp Vương Tiểu Mai cùng nhau bưng thức ăn, mới phát hiện Vương Tiểu Mai hôm nay cực kỳ hào phóng, hai mặn một chay, một bát cá mè kho, một bát miến hầm dưa chua thịt lợn và một đĩa rau trộn khoai tây thái sợi.
Hành vi đột nhiên hào phóng này làm Lâm Ngọc Trúc rất là hoang mang.
Chờ đồ ăn được bưng lên hết, làm người mời khách tất nhiên trước hết phải diễn thuyết một phen.
Vương Tiểu Mai ngồi thẳng lưng, bộ dáng rất là đứng đắn làm Lâm Ngọc Trúc cảm thấy buồn cười.
Nghĩ thầm cần phải cho người ta mặt mũi, cũng làm vẻ mặt nghiêm túc ngồi một bên.
Điều này làm cho Lý Mập Mạp có chút khẩn trương, không phải chỉ là ăn bữa cơm à, sao lại giống như mở họp thế.
Chỉ thấy Vương Tiểu Mai đầu tiên là chân thành nói với Lý Mập Mạp: "Mấy ngày gần đây thực sự là phải cảm ơn Mập Mạp ca, giúp ta mượn xe đạp để dùng không nói, còn ở chợ đen giúp ta giải vây, khiến ngươi bận rộn không đâu mấy lần, ta cũng không biết nói gì hơn, mời ngươi ăn bữa cơm bày tỏ lòng biết ơn của ta."
Lâm Ngọc Trúc đôi mắt xoay chuyển, nghe lời này, Vương Tiểu Mai ở chợ đen hẳn là đã gặp phải chút phiền toái.
Mập Mạp bị Vương Tiểu Mai cảm ơn có chút không quen, nói: "Đều là chuyện nhỏ, ngươi một người con gái ở bên ngoài cũng không dễ dàng, chúng ta là chỗ quen biết, sao có thể mặc kệ ngươi bị người khác bắt nạt."
Vương Tiểu Mai cười cười, lại quay đầu nói với Lâm Ngọc Trúc cực kỳ thành khẩn: "Ngọc Trúc, nửa năm qua cũng phải cảm ơn ngươi đã chiếu cố, nếu không có ngươi..." Nói đến đây, Vương Tiểu Mai đã có chút nghẹn ngào.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng vỗ vỗ nàng, cười nói: "Tiểu Mai tỷ, ngươi đừng nghiêm túc như vậy nha, hai chúng ta là hỗ trợ lẫn nhau, gì mà phải nói ai cảm ơn ai, trước kia còn bảo ta không cần khách khí, hiện tại ngươi sao lại trở nên khách khí rồi."
Ở một mức độ nào đó mà nói, hai người các nàng coi như là chỗ dựa tinh thần, tiểu đồng bọn an ủi lẫn nhau, chưa nói tới ai cảm ơn ai, điều đáng quý nhất Vương Tiểu Mai làm cho Lâm Ngọc Trúc chính là làm bạn, không để cho cuộc sống của nàng ở dị thế trở nên cô độc.
Ở cái niên đại đặc thù này, Vương Tiểu Mai ở trong lòng Lâm Ngọc Trúc cũng là đặc thù.
Lý Mập Mạp ngồi ở đối diện có chút không biết làm sao, hắn không quen nhất chính là bầu không khí như vậy.
Vương Tiểu Mai một lần nữa điều chỉnh lại tâm tình, nói: "Nào, chúng ta bắt đầu ăn đi, ta sẽ không nói nữa, lòng biết ơn đều thể hiện ở đồ ăn."
Vốn là người nói nhiều, ba người lần này lại phá lệ ăn một bữa cơm khách khách khí khí.
Chờ ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy, đầu bếp của tiệm nấu ngon hơn Tam Mập một chút.
Sau khi ba người tách ra, ở trên đường về thôn, Lâm Ngọc Trúc mới biết được Vương Tiểu Mai gần đây xuất hiện ở chợ đen khá thường xuyên, bị vài tên côn đồ theo dõi.
Có lần vài tên côn đồ vây quanh nàng ta, muốn thu chút phí bảo kê, Lý Mập Mạp đúng lúc gặp được, ra mặt giúp đỡ giải vây.
Việc này cũng cảnh tỉnh Lâm Ngọc Trúc, cuối năm trị an dễ rối loạn, đầu trâu mặt ngựa gì cũng đều ra mặt, đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không thật sự an toàn.
Vừa nghĩ vậy, trước mắt liền hiện ra một quầng sáng, đủ loại kiểu dáng vũ khí phòng thân di chuyển quay cuồng.
Lâm Ngọc Trúc......
Chờ về đến nhà, cân nhắc một chút, nghiên cứu vũ khí phòng thân cũng không có gì không tốt, tốt nhất là nhỏ gọn một chút, cầm ở trong tay không dễ bị phát hiện, nếu là giống như thời cổ đại, có cái loại ám khí thì càng tốt.
Hệ thống lập tức đề cử cho nàng một cái cực kỳ nhỏ gọn, bề ngoài nhìn qua giống như một ống tròn nhỏ, bên trên có cái nút ấn.
Lâm Ngọc Trúc nhìn giới thiệu trên màn hình, rất lợi hại.
Thế mà lại là một ống phóng thuốc mê, bên trong có sáu loại thuốc mê, bắn vào trong cơ thể có thể nhanh chóng hòa tan, làm đối phương lập tức hôn mê, quả thực dùng để giết người cướp của... không, không, không, dùng để phòng thân là lựa chọn rất tốt.
Nhìn giá cả, ha ha, chờ lúc nào cần dùng thì nói sau.
Chỉ mong nàng cả đời đều không cần dùng đến.