Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, bày vẻ mặt sao có thể như vậy, nói: "Thẩm, ngươi thật sự là oan uổng ta, ta nếu có thể kiếm được nhiều lương thực như vậy, chắc chắn đem cho ngươi bán nha, ai lại ngại tiền nhiều chứ, chúng ta quen biết thời gian dài như vậy, không cho ai chứ chắc chắn là sẽ cho ngươi nha."

Trịnh đại nương nghe lời này lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy Lâm Ngọc Trúc không giống nói dối, liền an tâm rồi.

Vương Quyên rót ly nước ấm đưa lại đây, nhân tiện đặt trên bàn bên cạnh Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc nhẹ giọng nói cảm ơn.

Vương Quyên thẹn thùng cười cười, nghĩ Mộc Đầu này cũng thật lễ phép, nói chuyện cũng văn nhã, so với thanh niên trong thôn khá hơn nhiều, dì cả mình nói không sai, xuống ruộng trồng trọt cả ngày có ích lợi gì, có thể kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Trong lòng càng thêm động tâm.

Trịnh đại nương nhìn cháu ngoại gái nhà mình, vỗ đùi nói: "Ai u, vẫn là Quyên Tử nhà ta thận trọng, ngươi ngồi đã nửa ngày, vậy mà thẩm lại quên rót cho ngươi chén nước, may mà Quyên Tử nghĩ tới.

Vậy mới nói vẫn là sinh con gái mới tốt, cháu ngoại gái này của ta còn tri kỷ hơn con ruột, là người biết lạnh biết nóng, đợt trước ta vừa mới hắt xì một cái, lập tức nấu cho ta bát nước gừng, làm ta thấy ấm lòng, chứ còn trông cậy vào thằng con này của ta, hừ, ngay cả cốc nước ấm cũng không được uống."

Lời này Lâm Ngọc Trúc là trăm phần không tin, cháu ngoại gái dù tốt, cũng không thể so với con ruột chính mình sinh.

Chính là ở đây lừa dối tiểu nha đầu thôi, miệng lão nhân, không tin được.

Lâm Ngọc Trúc có lệ cười cười, cầm lấy ly nước uống một ngụm, úi, có hơi nóng.

Trịnh đại nương thấy Lâm Ngọc Trúc không tiếp lời, trong mắt có chút xấu hổ, nhìn nhìn Quyên Tử đứng ở một bên, ra hiệu không có việc gì, có bà ở đây.

Sau đó quay đầu lại cười hỏi Lâm Ngọc Trúc: "Mộc Đầu nha, trong nhà có tìm cô nương cho ngươi xem mắt không."

Lâm Ngọc Trúc trong lòng nhảy dựng, ngước mắt lên, nói: "Xem mắt rồi, đang nghĩ chờ sức khỏe của mẹ ta tốt hơn chút, gánh nặng không còn nhiều nữa thì sẽ thành thân."

Vòng vo nửa ngày như vậy, mới biết được Trịnh đại nương hình như muốn giới thiệu cháu gái cho nàng.

Không khỏi run rẩy một chút, các đại nương sao lại thích giới thiệu đối tượng như vậy chứ.

May mà phản ứng nhanh.

Vẻ mặt Trịnh đại nương có chút xấu hổ, cảm thấy hôm nay lỗ mãng rồi.

Trong phòng nháy mắt có chút quỷ dị, ánh mắt Vương Quyên dần dần ảm đạm, chậm rãi, trên mặt có chút xấu hổ và giận dữ, xoay người liền chạy về phòng.

Trịnh đại nương sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nhìn Lâm Ngọc Trúc, nghĩ thầm chuyện ra nông nỗi này, biết trước thì đã không trực tiếp ám chỉ như vậy.

Trịnh đại nương tỏ vẻ không có gì ha ha cười, mở miệng, đầu óc lại có chút trống rỗng không biết nên nói cái gì.

Hơn nửa ngày mới nói: "Cái kia, Quyên Tử có thể là nhớ ra việc gì gấp, sốt ruột đi làm, tiểu nha đầu nhất kinh nhất sạ (*), ngươi đừng để ý, không phải hướng về phía ngươi đâu, Mộc Đầu, lần này ngươi mang theo hàng hóa gì vậy?"

(*)Nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của ai đó quá căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ phóng đại bất thường khiến người khác sợ hãi. Có lúc cũng chỉ biểu cảm cùng tình cảm đều rất phong phú và đúng chỗ.

Lâm Ngọc Trúc cũng diễn kịch theo, tỏ vẻ rất tin tưởng, rồi lấy ra hàng hóa đặt lên bàn, chờ thu tiền xong, liền nhanh chóng rời đi.

Trịnh đại nương đứng ở cửa vẻ mặt tiếc nuối nhìn bóng dáng Lâm Ngọc Trúc đi xa, chờ lúc đi vào đóng cửa lại, trong mắt hiện lên tia sáng, trên mặt lại khôi phục ý chí chiến đấu.

Chờ bà vào buồng trong, nhìn thấy cháu ngoại gái nhà mình ngồi ở trên giường đất rầu rĩ đến sắp khóc, tức giận nói: "Không có tiền đồ, này có gì mà nản lòng, lại không phải không còn cơ hội."

Vương Quyên có chút trách cứ dì cả nhà mình không hỏi thăm rõ ràng đã vội vàng kéo tơ hồng, hiện tại làm cho nàng ta biến thành giống như không ai muốn.

Dẩu miệng bực mình nói: "Người ta đã nói rõ ràng như vậy, đã có đối tượng, ta còn bám lấy để bị người vả mặt sao."

Trịnh đại nương trừng mắt nhìn nàng một cái, trong lòng nghĩ, thật là giống em gái của bà, đầu óc không linh hoạt một chút nào.

"Ngươi đứa đầu óc bảo thủ này, ta hỏi ngươi hắn đã kết hôn chưa?"

Vương Quyên nhìn dì cả nhà mình, có chút không dám tin nói: "Dì cả, ngươi đây là muốn ta đi đào góc tường?" Cái này sao được, bị truyền ra ngoài, còn biết tự trọng hay không.

Trịnh đại nương nhăn mày lại, đứa cháu ngoại gái này sao lại thành thật như vậy, cũng ngồi lên trên giường đất, nói thầm: "Ngươi đứa nhỏ này, ngươi đem người đào lại đây, trải qua ngày lành chính là ngươi, ngươi quản người khác qua ngày lành hay không làm gì, sao lại thành thật như vậy chứ."

Vương Quyên có chút do dự, lại cảm thấy dì cả nhà mình nói rất đúng, ai mà không vì cuộc sống của chính mình chứ, có chút lúng túng nói: "Dì cả, vậy phải làm như thế nào."

Trịnh đại nương nắm lấy tay nàng, nói: "Cái này có gì khó, ta nói cho ngươi lần sau hắn đến ngươi liền....."

Hai người ở bên này tính toán người khác, Lâm Ngọc Trúc đang đi trên đường đầy tuyết bỗng dưng hắt xì một cái, cảm giác sau lưng có chút lạnh căm căm.

Cũng không biết là chuyện tốt thành đôi, hay là họa vô đơn chí.

Chờ Lâm Ngọc Trúc tới chỗ Lâm thẩm, đúng lúc gặp phải con trai bà đang xem mắt.

Nhà cũng đã bước vào Lâm Ngọc Trúc liền có chút xấu hổ, nàng rõ ràng nhìn thấy trên mặt con trai Lâm thẩm có chút mất tự nhiên, có vẻ hơi cứng đờ.

Người làm mai cùng cô nương đến xem mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc tiến vào, có chút buồn bực, người này là?

Lâm thẩm cười nói: "Cháu trai ta, ai chà, cuối năm đến đưa cho ta chút đồ, các ngươi trò chuyện, trò chuyện đi."

Nói xong lôi kéo Lâm Ngọc Trúc vào nhà kho nhỏ, nói thầm: "Mộc Đầu, tạm thời ngươi đem đồ vật để ở đây, Sâm Tử ca của ngươi lần này xem mắt, ta thấy khó thành, cô nương kia lúc mới đến, nhìn thấy hắn rõ ràng có chút ghét bỏ, khẳng định là không ưng.

Vừa lúc, ngươi cũng đi qua ngồi xuống, ngộ nhỡ cô nương kia lại coi trọng ngươi thì sao, ta nói cho ngươi, nhà cô nương này điều kiện tốt, cha mẹ đều là người thị trấn, nghe nói còn cho nàng ấy vào Cung Tiêu Xã làm việc, nếu có thể coi trọng ngươi, cuộc sống của ngươi cũng có thể có người giúp đỡ, đi."

Lâm thẩm nói xong liền túm Lâm Ngọc Trúc kéo đến phòng khách.

Cái này sao mà được, Lâm Ngọc Trúc biến sắc, vội vàng giữ Lâm thẩm lại, nhỏ giọng nói thầm: "Thẩm, ta mấy hôm trước đã xem mắt một vị cô nương, ta cảm thấy khá tốt, chờ cuộc sống tốt hơn chút, liền chuẩn bị thành thân rồi."

Lâm thẩm nhìn kỹ Lâm Ngọc Trúc, cẩn thận cân nhắc tin tức trong lời này, sau đó nói: "Không đúng, sao còn phải đợi cuộc sống tốt hơn chứ? Đây là treo ngươi, sợ phải cùng ngươi chịu khổ, muốn kéo trước nhìn xem thế nào."

Lâm Ngọc Trúc......

Nếu là nghiền ngẫm từng chữ một như vậy thì......

"Không phải, cô nương người ta cũng muốn thành thân, nhưng chúng ta bên này chưa đồng ý, tuổi tác còn chưa đủ đi lấy giấy chứng nhận đâu."

"Biết mà, ngươi đây là tuổi trẻ bị lừa dối, hiện tại thành thân có mấy người trẻ là đủ tuổi tác chứ, còn không phải là kết hôn trước, tới đủ tuổi rồi lại đi lấy giấy chứng nhận, bọn họ đây là bắt nạt ngươi tốt bụng, đi, cùng thẩm đi phòng khách, cũng không phải nhất định bắt ngươi cùng cô nương này ở bên nhau, chúng ta coi như đi tham gia náo nhiệt."

Lâm Ngọc Trúc.....

Lúc Lâm Sâm nhìn mẹ mình dắt theo Lâm Ngọc Trúc vào, vẻ mặt u oán.

Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trên ghế gỗ ven tường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không nói lời nào, coi như chính mình là một người gỗ.

Nhưng tiểu cô nương xem mắt lại nhìn qua, thấy rõ ràng diện mạo, đôi mắt sáng lấp lánh.

Người làm mai cũng là một đại thẩm tuổi tác tương đương Lâm thẩm, từ đầu tới đuôi đánh giá Lâm Ngọc Trúc một chút, cười ha hả nói: "Muội tử, cháu trai ngươi lớn lên cũng thật tuấn tú, nhà ở đâu thế?"

Vừa hỏi như vậy, Lâm thẩm có chút xấu hổ, nhìn nhìn Lâm Ngọc Trúc, Mộc Đầu, nhà ngươi ở thôn nào thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui