Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


Hàn Yến nhìn Lâm Thư, trầm ngâm một lát: “ Đi cùng tôi.”
Lâm Thư kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Hàn Yến.
“ Làm sao vậy, sợ tôi đem cô bán đi?” Hàn Yến mỉm cười nói.
“ Không.” Lâm Thư lắc đầu.

Trong lòng kinh ngạc, đây là cùng cô nói đùa sao?
Thật không ngờ anh ấy thoạt nhìn băng băng lãnh lãnh, trên thực tế lại là một người ấm áp như vậy.
“ Vậy làm phiền anh.” Lâm Thư cười ngọt ngào, có chút lấy lòng nói.

Rốt cuộc lại muốn làm phiền người ta.
Hàn Yến nhìn thoáng qua Lâm Thư, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, khóe miệng hơi câu: “ Đi thôi”.
“ Vâng.” Lâm thư vội vàng theo sau.

“Về sau không nên dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.”
“ Tôi đây là tin tưởng Hàn doanh trưởng nha.” Lâm Thư nói.
Chưa kể hầu hết người có thể giữ chức vụ trong bộ đội ở niên đại này nhân phẩm đều xuất sắc.
Cho dù gặp được chuyện không tốt, Lâm Thư tin cô vẫn có thể bảo vệ được chính mình.
Lại lần nữa ngồi vào xe, Lâm Thư không còn cảm giác khó chịu như trước nữa.
“ Hàn doanh trưởng, anh thật tốt!” Lâm Thư tán thưởng nói.
“Ân”.

Hàn Yến có chút vui vẻ.
Thì ra Hàn doanh trưởng thích được người khác khen,
Giống như phát hiện bí mật nào đó, Lâm Thư cười trộm trong lòng, trên mặt mang biểu tình đắc ý, giống như mèo con trộm được cá nhỏ.
Ý cười trong mắt Hàn Yến càng them nồng đậm.
Không ai trong hai người để ý rằng, Tiểu Trương ngồi phía trước lái xe đang cười hì hì như phát hiện ra một tin tức lớn nào đó.
“ Doanh trưởng, Lâm đồng chí, tới rồi.”
Xe ngừng ở phía trước một căn nhà hai tầng.
“ Đây là?” Lâm Thư nghi hoặc hỏi.
“ Đây là nhà một vị đại ca của tôi.” Đứng ở trước cửa lớn, mặt Hàn Yến hiện lên vẻ hoài niệm.
Hàn Yến tiến lên gõ cửa.
“ Ai vậy?” Tiếng nữ nhân từ trong viện truyền ra.
“ Con đi mở cửa, con đi mở cửa.” Theo sau là âm thanh của một tiểu hài tử.
Cạch, cửa mở ra, một cậu bé ước chừng 6 tuổi ngó ra hỏi: “ Các ngươi tìm ai nha?”
“ Tìm ba của cháu, Tạ Quốc Phong, anh ấy có nhà không?” Hàn Yến ôn nhu nói.
Ngay sau đó, cậu bé lại chạy vào nhà : “ Ba, có người tìm người.”

Một láy sau, một nam nhân hơi gầy, ước chừng khoảng trên dưới 40 tuổi đi ra.
Người đàn ông thoạt nhìn có vẻ ngạc nhiên, sau đó bước nhanh về phía trước, duỗi tay đấm vào ngực Hàn Yến, kích động nói: “ Tiểu tử này, cuối cùng thì cũng đợi được ngươi đến.”
“ Tạ Đoàn Trưởng.” Vẻ mặt lạnh lùng của hàn phiến lộ ra chút hung phấn.
“Này, gọi đại ca.” Trên mặt Tạ Quốc Phong hiện lên một tia hoài niệm.
Sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai của Hàn Yến,: Đi, chúng ta cùng nhau uống một chén,”
Lúc này, Tạ Quốc Phong mới quay đầu nhìn về phía mấy người Lâm Thư.
Hàn Yến giới thiệu với Tạ Quốc Phong: “ Đây là Lâm Thư, đây là Tiểu Trương.”
Khi giới thiệu Lâm thư, Tạ Quốc Phong nháy mắt với Hàn Yến, Hàn Yến lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“ Vào nhà, đều vào nhà ngồi.” Tạ Quốc Phong nhiệt tình nói.

“ Mọi người đừng khách khí, lát nữa tôi sẽ để chị dâu cậu biểu diễn trù nghệ.

Tẩu tử của cậu trù nghệ chính là như thế này.”
Nói xong, Tạ Quốc Phong dơ ngón tay cái lêm,
“ Anh đừng có vuốt mông ngựa.” Một phụ nữ hơi béo bước ra với nụ cười nồng nhiệt.
Thì ra, giọng nữ trong sân vừa rồi chính là vợ của Tạ Quốc Phong.

“ Chị họ Hà, cứ gọi chị là Hà tẩu tử.

Mọi người đều vào nhà ngồi đi.” Chị ấy nhiệt tình mà nói.
Lâm Thư cầm ly nước, nghe Hàn Yến kể cho Tạ Quốc Phong nghe về sự việc buôn người ban ngày, cô liên tục được Tạ Quốc Phong khen ngợi.
“ Đồng chí, phụ nữ cũng giỏi như nam nhân nha.” Anh ấy nói.
Gương mặt lâm Thư nóng lên, tràn đầy ngùng: “ Cảm ơn.”
“ Lâm Đồng chí, yên tâm, đêm này liền ở lại nhà tôi, lát nữa chị dâu sẽ thu xếp cho cô.” Tạ Quốc Phong nói.
Không đợi Lâm Thư phản ứng, anh ấy đã quay lại nói với Hàn Yến: “ Tiểu tử ngươi đêm nay cũng không thể đi.”
Anh ấy lập tức tả vờ tức giận: “ Sao thế, là ghét bỏ anh, hay ghét bỏ căn nhà đơn sơ của anh.”
Lâm Thư nhìn bọn họ trao đổi, đặc biệt là vẻ mặt của Hàn Yến, thật sự thấy thú bị,
Tiểu Trương ngồi một bên, thỉnh thoảng nhìn Hàn Yến, giống như phát hiện ra một thế giới mới, , trên mặt thi thoảng lộ ra vẻ kinh ngạc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận