Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


“ Ôi, thật là thơm, ăn vào lại càng ngon.” Từ Quyên khen, “ Lâm Thư cô thật quá hoàn hảo, dung cảm, xinh đẹp, nấu ăn ngon, ai cưới được cô quả là hạnh phúc.”
Lý Mai ngồi bên cạnh cũng gật đầu tán thưởng.
Lâm Thư bật cười, “ Mấy người khoa trương quá.”
“ Lâm Thư, tôi có thể ăn thử không?” Lưu Phương ngắt lời, hai mắt rụt rè nhìn Lâm Thư.
Lâm Thư nhíu mày: “ Không thể, này chỉ đủ ba người chúng tôi ăn.”
“ Thực xin lỗi, tôi, tôi chỉ là….”.

Lưu phương hốc mắt phiếm hồng, ôm mặt ủy khuất chạy ra ngoài.
Lâm Thư cạn lời.
Này bộ giáng trước sau bất đồng, có cái gì ám vào người cô ta sao?
“ Đồng chí Lâm Thư, Lưu Phương ăn một miếng của cô thì làm sao?” Một nam thanh niên tri thức đột nhiên lên tiếng.
“ Đúng vậy, quá là keo kiệt.” Một vị nam thanh niên tri thức khác phụ họa.
Lâm Thư ngước mắt nhìn qua.
Một vài thanh niên tri thức cau mày, số khác lại tỏ ra bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Mà ngồi trong góc, hai vị thanh niên tri thức đang tỏ ra trách móc cô.
Lâm Thư chợt nhận ra.
“ Các người rộng lượng như vậy, sao không đem phần ăn của mình chia cho cô ta?” Lâm Thư bình tĩnh hỏi.

Nam thanh niên tri thức béo hơn bỗng ngẩn ra, quay đầu né tránh.

Người còn lại muốn nói cái gì đó, lại bị thanh niên tri thức bên cạnh kéo tay áo ngăn cản, không dám nhìn thẳng Lâm Thư.
Từ Quyên đối Lâm Thư dơ ngón tay cái.
Lâm Thư mỉm cười, tưởng cô dễ bị bắt nạt sao? Cô và bọn họ đâu quen biết gì nhau.
Mọi người bình tĩnh dùng cơm sáng, Lưu Phương cũng không quay lại ăn.
Lâm Thư và Từ Quyên chuẩn bị đầy đủ tiền và phía, sau đó cùng nhau đến chỗ chờ xe ba bánh.
Nếu như bỏ lỡ chuyến xe này, phải chờ đến trưa mới có chuyến tiếp theo.
May mắn, các cô đã đuổi kịp chuyến xe ba bánh này.
Hơn một giờ sau, Tài xế xe ba bánh đem xe ngừng ở cạnh một cây đa lớn bên đường.
Sau khi hẹn ông ấy thời gian trở về vào buổi trưa, hai người liền hướng đến trung tâm của thị trấn.
Người trên đường phố không nhiều, không có náo nhiệt như trong tưởng tượng.
Từ Quyên cảm thấy thất vọng, ngược lại giống như dự kiến của Lâm Thư.
Hai người cùng đi vào cung tiêu xã.

Bởi vì là ngày bình thường, người tới mua đồ vật không nhiều.
Người bán hang tụ tập tốp năm, tốp ba mà nói chuyện phiếm.
Sau khi mua một số đồ dung sinh hoạt, Lâm Thư còn mua thêm một bao đường đỏ, kẹo sửa đại bạch thỏ và kẹo trái cây, đây đều là đồ hay dùng để đáp lễ người khác.
Lúc đi qua khu bán vải dệt, một bộ váy liên hấp dẫn ánh mắt của Lâm Thư.
Váy được thiết kế thời thượng, mới mẻ, độc đáo.

Ở một khu toàn quần áo xám xịt, chiếc váy này thập phần nổi bật.
“ Oa, thật đẹp.” Từ Quyên thốt lên.
Lâm Thư mỉm cười tán đồng.
Thiết kế quần áo cũng là một trong những sở thích của cô.
Theo cô, người thiết kế chiếc váy này là một người có gu thời trang đi trước thời đại.
“ Có thể giúp tôi lấy chiếc váy xuống xem một chút được không?” Lâm Thư nói với người bán hang đang ngồi soi gương.
Người bán hàng liếc Lâm Thư một cái, rồi lại tiếp tục soi gương.
“ Cô có thể lấy chiếc váy đó xuống cho chúng tôi xem được không?” Từ Quyên lặp lại.
Người bán hàng đặt gương xuống, cầm lấy hạt dưa ở trên bàn, bắt đầu cắn hạt dưa.
“ Này, cô có nghe không?” Từ Quyên tức giận.
Lâm Thư cũng có chút bực mình, người ăn cơm nhà nước, có thái độ kiệu ngạo thì cô biết, nhưng giống người này thái độ, thật sự không thể nhẫn nại.

“ Không bán.” Nhân viên bán hàng tỏ vẻ khinh thường.
“Không bán, vậy lấy ra trưng làm gì?”
“ Tôi nói không bán liền không bán, các cô như thế nào lại phiền như vậy?”
Lâm Thư: “….” “ Cô phiền????”
Lâm Thư đang định mở miệng, một người bán hàng khác đi tới quầy, nhướng mày nói: “ Hàn Xuân Hoa, đây không phải là nhà cô, cẩn thận chút tiểu tâm tư của cô bị chủ nhiệm bắt được.
“ Từ Tiểu Lệ, bớt lo chuyện bao đồng!”
“ Cô nói ai?”
“ Người nào tiếp lời, chính là người đó!”
“Cô lặp lại lần nữa coi tôi có xé cái miệng cô ra không?”
“…..”
Lâm Thư và Từ Quyên liếc nhìn nhau.
Các cô đều muốn rời đi, tuy rằng chuyện xảy ra có vài phần thú vị, nhưng họ cũng không muốn bị người khác xem như nào nhiệt.
“ Hàn Xuân Hoa, Từ Tiểu Lệ, các người đang làm cái gì?”
Đột nhiên, một giọng nam nghiêm túc đánh gãy cuộc cãi vả.
Lâm Thư quay đầu.
Người đến là một nam nhân trung niên đeo kính, dáng người khẳng khiu.
Từ Tiểu Lệ đứng lên, hướng ông ấy chào: “ Chu chủ nhiệm.”
“ Không muốn làm liền cút về nhà.” Chu chủ nhiệm gằn giọng nói.
Thì ra đây là Chu chủ nhiệm của cung tiêu xã.
Lâm thư và Từ Quyên lùi về sau vài bước.
“ Đúng vậy.” Hàn Xuân Hoa đắc ý hùa theo.
“ Tôi đang nói cả hai người.”

“ Thật xin lỗi, là lỗi của tôi.” Từ Tiểu Lệ chân thành xin lỗi.
Nói xong, nháy mắt với Lâm Thư.
Lâm Thư nhận ra, cô ấy là người đã gọi Chu chủ nhiệm tới.
Chu chủ nhiệm hài lòng gật đầu.
Hàn Xuân Hoa đầy mặt không phục: “ Rõ ràng là Từ Tiểu Lệ gây sự trước, cô ta…..”
“ Dừng lại, tôi mặc kệ ai gây sự trước, nơi này là chỗ làm việc.

Không thể làm những chuyện không liên quan đến công việc.”
Hàn Xuân Hoa đầy tức giận, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đến đỏ bừng, gian nan mà nặn ra vài chữ “ Đúng vậy.”
Chu chủ nhiệm nhìn chằm chằm cô ta một lúc, như là không quá hài lòng với thái độ của cô ta, nhưng cũng không lên tiếng them.
Ông ấy quay lại nói với Lâm Thư : “ Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho các cô.”
Lâm Thư nhìn thoáng qua Từ Quyên.

Từ Quyên lắc đầu.

Lâm Thư cũng lắc đầu.
Phát sinh chuyện như vậy, các cô đối với việc xem cái váy kia đã sớm mất hứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận