Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


Từ Quyên chạy tới, đỡ Lâm Thư dậy: “ Có làm sao không?”
Lâm Thư phủi bụi trên quần, lắc đầu.

Người nhảy ra là một ông già.

Ông ta ghé vào người lão bà khóc lóc thảm thiết: “ Bà già, đừng bỏ tôi ở lại một mình.


Lão bà tử lại càng khóc thảm thiết hơn, nhưng vẫn không hề buông tay đang nắm quần áo của nam thanh niên.

Lâm Thư: “…”
“ Thật đáng thương a, bồi thường tiền cho bà ấy đi.

” Có người thương hại nói.

“ Đúng vậy.

” Có người phụ họa,
Lão bà cùng ông già tựa hồ nghe được bọn họ lời nói, càng ra sức để khóc lóc.

Đây là muốn ăn vạ sao? Lâm Thư cạn lời.

Đột nhiên, mắt cô sáng lên.

Lâm Thư bước đến trước mặt một vị đại nương đang xem náo nhiệt, nhỏ giọng nói cùng bà ấy mấy câu, chỉ vào phần thịt trên tay bà ấy.

Đại nương suy nghĩ một chút, rồi đưa cho Lâm Thư một ít thịt.

Lâm thư cầm thịt, mọi người vây xem đều dồn lực chú ý trên người lão bà tử.

Cô lén lấy miếng thịt trong tay, chen vào tạo một khoảng trống trong đám đông, quơ quơ miếng thịt với con chó nằm cách đó không xa.

Mắt con có sáng lên, đứng bật dậy, vọt tới chỗ Lâm thư.

Khi nó gần đến trước mặt Lâm Thư, cô lập tức ném miếng thịt vào ống quần của bà lão, hét lớn: “ Có chó dữ tới.



Trong đám người có người sợ chó, nghe được âm thanh liền tản ra, lui về phía sau.

Bà lão nhìn thấy con chó lao về phía mình, liền kêu lên, sợ hãi vội buông tay đang giữ quần áo của nam thanh niên, đẩy ông lão đang nằm trên người mình, nhanh chóng đứng dậy tránh đi.

Đám đông chết lặng, một lúc sau lại bắt đầu xôn xao.

“ Chân bà ta không có việc gì!:
“ Bà ta gạt người!”
“ Gạt người!”
“………”
Lâm Thư nhìn con chó đang ăn thịt đến ngon lành, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô biết mực đích của mình đã đạt được.

Bà lão ngẩng đầu nhìn người xung quanh, đôi mắt trợn ngước đảo vòng quanh, sau đó tách khỏi đám đông rồi bỏ chạy.

Ông già tựa hồ cũng phát hiện tình huống không đúng, bò dậy, đuổi theo lão bà.

Lâm Thư phát hiện, lúc ông già kia rời đi, ông ta liếc nhìn cô, trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe lên một tia hung ác.

Cô cau mày.

Mọi người dần giải tán.

“ Lâm Thư, cô thật là quá lợi hại!” Từ Quyên chạy đến, bắt lấy tay Lâm Thư, trong mắt tràn ngập sùng bái.

Đôi mắt Lâm thư hơi cong, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“ Đồng chí.


Nam thanh niên vừa mới bị lão bà tử lôi kéo ăn vạ chạy tới, lấy ngón tay chà hốc mắt, thẹn thùng nói: “ Chuyện vừa rồi, cảm ơn cô.


“ Không cần khách khí.



“ Tôi tên là Hàn Viễn, là người ở đại đội Đông Kê, đồng chí, cô….

.


“ Tít,Tít,Tít!”
“ Đột niên, phía sau họ truyền đến tiếng còi ô tô.


Một chiếc xe buýt đang hướng nơi bọn họ đứng mà đi tới.

Thì ra bọn họ đang đứng ở giữa đường.

Họ còn chưa kịp lùi ra, thì có một người từ bên cạnh lao ra và đâm sầm vào ba người.

Lâm Thư liếc nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đang hướng về cơ thể cô.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy mạnh, ngả về hướng vừa đứng.

A! Một trận đau đớn kịch liệt truyền đến.

Lâm thư vừa mở mắt, tiếng kinh hô của Từ Quyên cùng Hàn Viễn truyền đến bên tai cô.

“ Lâm Thư, cẩn thận!”
Cùng với tiếng còi ô tô.

“ Tít……………….

.

!
“ Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Lâm Thư ngẩng đầu
Trước mắt cô là đầu xe buýt.

Thời gian dường như đã dừng lại ở lúc này.

Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất.

Đầu óc cô nháy mắt trở lên trống rỗng.

Trái tim trong cơ thể ngừng đập, máu cũng đông lại.

Cô chỉ có thể trừng lớn con mắt, ngơ ngác mà nằm đó, giống như một phon tượng, nhìn đầu xe chậm rãi tới gần.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận