Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


Đôt nhiên, có người ôm lấy Lâm Thư, lân xuống đất hai vòng mới ngừng lại.

Không biết qua thời gian bao lâu, có lẽ làm một cái ôm vô cùng ấm áp, Lâm Thư mới cảm giác trái tim của mình một lần đập trở lại, máu cũng bắt đầu chảy.

“ Cô có làm sao không?” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, tràn đầy lo lắng hỏi.

“ Tôi….

.

” Lâm Thư nhịn không được mà rùng mình.

Cô chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu.

Là Hàn Yến!
Trong mắt anh tràn đầy lo lắng và sợ hãi.

“ Lâm Thư, cô không sao chứ.


“ Đồng chí, cô ổn chứ.


Từ Quyên và Hàn Viễn cũng đi tới, lo lắng nhìn cô mà hỏi.

Từ Quên ngồi xuống, muốn đỡ Lâm Thư dậy.

Lâm Thư lúc này mới phát hiện, cô còn bị Hàn Yến ôm chặt nằm trên mặt đất.

Cô vội vàng chống tay, muôn đứng lên.

Tê, Một cơn đau dữ đội truyền đến từ đâu đó trên cơ thể cô, khiến cô không tự chủ được mà ngã trở về.


“ Thật xin lỗi, thật xin lỗi.


Hai má Lâm Thư nóng bừng, tim cũng đập nhanh vài nhịp.

Chết tiệc, cô có thể cảm nhận rõ ràng bộ phận nào đó trên cơ thể của mình mới vừa nặng nề đè ở trên ngực Hàn Yến.

Thân thể Hàn Yến nháy mắt cứng đờ, sau đó lại khôi phục như thường: “ Không có việc gì.


Hàn Yến đỡ Lâm Thư, chậm rãi ngồi dậy.

“ Đại ca!” Hàn Viễn kinh ngạc nói.

Hàn Yến liếc anh ta một cái , gật đầu.

Ngay sau đó quay đầu hỏi Lâm Thư : “ Bị thương ở đâu?”
Từ Quyên cùng Hàn viễn cũng lo lắng nhìn cô.

Bị hai đại nam nhân nhìn chằm chằm, Lâm Thư có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “ Hình như bị thương ở xương cụt.


Hàn Yến nhíu mày: “ Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút.


“ Không, không cần.

” Lâm Thư vội vàng xua tay.

Cô vừa mới cẩn thận cảm thụ một chút, hẳn là chỉ ngã chút nên đau, còn có chút sưng, thực tế không có gì to tát.

Chỉ là ngưỡng đau của cô thấp hơn người bình thường.

“ Anh quên rồi sao, y thuật của tôi rất tốt.


” Lâm Thư nhìn Hàn Yến, giọng nói thân mật đến mức chính cô cũng không phát hiện ra.

“ Không được,”
Hàn Yến cau mày nói: “ Bác sĩ không tự chữa bệnh được cho mình.


Từ Quyên cùng Hàn Viễn cũng khuyên Lâm Thư.

“ Đồng chí, đi bệnh viện kiểm tra thử xem.


“ Đúng vậy, Lâm Thư.


Lâm Thư đành phải gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, cô đỡ lấy Từ Quyên, định chậm rãi đứng lên.

Vừa định bước đi thì đã bị Hàn Yến bên cạnh bế lên.

Hai tay Lâm Thư vô thức ôm lấy cổ Hàn Yến.

“ A, chờ đã, tôi có thể tự đi được.

” Lâm Thư lắp bắp nói, vội vàng buông tay xuống, lại không biết phải đặt ở chỗ nào.

Gương mặt cô nóng lên.

Hàn Yến im lặng nhìn chăm chú vào mắt Lâm thư.

Lâm Thư rụt cổ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, ngay sau đó nhắm mắt giả chết.

Hàn Yến không để ý Lâm Thư, ôm cô đi đến ô tô đậu cách đó không xa.

Phía sau Hàn Viễn và Từ Quyên nhìn nhau.

Trên mặt bọn họ đều lộ vẽ kinh ngạc.

Từ Quyên vội vàng theo lên xe.

Hàn Viễn nâng chiếc xe đạp nằm trên mắt đất dậy, vội vàng theo phía sau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận