Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


“ Cô có ổn không.” Cô gái tóc ngắn, mặt tròn tròn ngồi bên cạnh Lâm thư hỏi.
Lâm Thư thở nhẹ một hơi, nở ra một nụ cười: “ Không có việc gì.”
Cô gái này tựa hồ nhìn đến ngây người, ngay sau đó hô lên: “ Cô lớn lên thật xinh đẹp!”
Lần đầu tiên Lâm thư gặp được một người trực tiếp như vậy, cười khẽ, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt tròn của cô gái: “ Cô cũng thật đáng yêu.”
“ Tôi tên Lâm Thư, cô tên gì?”
“ Tôi tên Từ Quyên.” Từ Quyên sờ mặt mình, ngơ ngác mà nói.
“ Xuy!” Cô gái ngồi ở phía trước Lâm Thư, nâng cằm lên, nghiêng mắt nhìn các cô, trên mặt tràn đầy thần sắc ngạo kiều, nói.
Nam sinh bên cạnh nhẹ nhàng kéo ống tay áo cô ta, nói: “ Tiểu Kiều…”
Cô ta mắt trợn trắng, không phản ứng lại, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Lâm Thư và Từ Quyên nhìn nhau, hai người trên mặt đều là biểu tình bất đắc dĩ.
“ Cô cũng là thanh niên tri thức sao?” Từ Quyên hỏi.
Lâm Thư gật gật đầu.

“ Vậy cô cũng đi thành phố Tam Hà sao?” Từ Quyên mặt đầy mong chờ.
Lâm thư còn chưa kịp trả lời, bên cạnh liền truyền đến thanh âm vang dội: “ Các cô cũng đi thành phố Tam Hà sao? Tôi cũng đến đó.”
Nam sinh vừa dứt lời, xung quanh liền truyền đến vài âm thanh phụ họa.
“ Tôi cũng vậy”
“ Tôi cũng vậy.”
Bởi vì một màn này, mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười mà thảo luận lên.
Lâm Thư hứng thú nghe bọn họ thảo luận, lâu lâu lại cùng từ Quyên nói mấy câu.
Cũng bởi vậy, u sầu vì phải ly biệt người thân cũng vơi đi không ít.
Xe lửa dần ra khỏi ngoại thành.
Phong cảnh ngoài cửa sổ lúc đầu còn thấy vài phòng ở đã biến thành ruộng đồng hoang vắng.
Một thời gian, thanh âm thảo luận trên xe lửa từ hương phấn cũng chuyển thành lúc có lúc không.
Xe lửa xuất phát lúc 8 giờ sáng, dự tính 6 giờ chiều có thể đến thành phố Tam Hà.
Trong lúc đó, Lâm Thư và Từ Quyên cùng nhau chia sẻ đồ ăn mà từng người mang đi từ nhà.
Buổi chiều, có vẻ mọi người đều mỏi mệt, không hề có hứng thú nói chuyện.

Lâm Thư cũng tựa lưng vào ghế để nghỉ ngơi,
Oa! Đột nhiên, một tiếng khóc chói tai vang lên.

Tiếng khóc nháo kéo dài một đoạn thời gian.
Trên xe lửa có người bất mãn.

“ Ồn muốn chết, có thể làm nó ngừng khóc không?” Một âm thanh tục tằng vang lên.
“ Đúng đúng, làm cha làm mẹ để làm gì?” Một âm thanh bén nhọn khác phụ họa.

Theo sau đó, còn có thêm mấy âm thanh oán giận.
Lâm Thư cũng mở mắt nhìn theo tiếng khóc, là chỗ ngồi ở lối nhỏ đối diện truyền đến.
“ Thực xin lỗi, thực xin lỗi.

Tôi lập tức làm đứa trẻ nín khóc.” Một âm thanh hàm hậu phát ra.
Lâm Thư đoán, hẳn đây là mẹ hài tử.
Có thể dừng lại ngay? Này tiếng khóc nháo của hài tử có thể khống chế ngay sao? Lâm Thư tò mò.
Ngoài sự đoán, âm thanh mẹ đứa trẻ vừa dứt, tiếng khóc của đứa nhỏ liền biến mất.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh oán giận trong toa xe cũng không còn.
Phỏng chừng, nhà này có phương thức dỗ trẻ con nào đó.
Ý tưởng này cũng chỉ thoáng qua trong lòng Lâm thư, sau đó cô lại lẫn nữa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến khoảng 4 giờ, đại bộ phận mọi người trong xe đều đã tỉnh, thùng xe bắt đầu náo nhiệt lên.
“ Tiểu quyên, giúp tôi để ý tay nải.” Lâm Thư nói, cô chuẩn bị đi nhà vệ sinh một lúc.
Lúc đi qua lối nhỏ, một cổ khí vị như có như không khiến Lâm thư chú ý.
Cô thả chậm bước chân, tìm kiếm nơi khí vị phát ra.


Cô nhìn đến một chỗ ngồi, là chỗ này.
Lâm Thư cẩn thận nhìn người ngồi đó.
Đó là một đôi phu thê.

Nam ước chừng bốn năm chục tuổi, trên đầu đội mũ cũ nát, làn da ngăm đen, trong tay ôm chặt một nam hài tử tầm ba buốn tuổi, đứa bé này bị che khuất hơn phân nửa mặt, mơ hồ có thể thấy làn da trắng nộn.
Người nữ ước chừng bốn năm chục tuổi, người khô gầy, da cũng ngăng đen, mặc một chiếc áo Sam dài màu Lam.
Tựa hồ thấy được ánh mắt đánh giá của Lâm Thư, bà ta hung trợn, trừng mắt nhìn cô: “ Nhìn cái gì?”
Người nam nhân đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, nhìn thoáng qua tiểu hài tử đang ôm trong lồng ngực, tay phải nhanh chóng đem tay trắng nỏn, đầy thịt bị lộ ra của tiểu hài tử che lại, đầu gối chạm vào người nữ, sau đó hàm hậu tươi cười: “ Tức phụ, tức phụ..”
Lâm Thư thu hồi tầm mắt, đi về phía trước tỏ ra như không có việc gì.
Trong lòng càng cảm thấy kỳ quái: Mê dược, lập tức ngừng khóc, màu da đói lập, hành động kỳ quái.
Lâm Thư không hề chần chừ, nhanh chóng đi về phía phòng nghỉ của nhân viên xe lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận