Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


“Cô có thể xác định đó là bọn buôn người sao?” Nghe Lâm Thư miêu tả xong, một nhân viên tàu hỏa có dáng người cao gầy nghiêm túc hỏi.
“ Tôi có thể xác định”.

Lâm Thư trả lời một cách khẳng định.
“ Được”.

Nhân viên tàu hỏa nói, “ Cô chờ ở chỗ này một lát, tôi hướng trưởng tàu báo cáo”.
“ Được rồi, hy vọng anh có thể nhanh chóng một chút.” Lâm Thư nôn nóng trong lòng, lo lắng nếu muộn sẽ có biến cố xảy ra.
Cùng lúc đó, tại thời điểm hai người nói chuyện, có một nhân viên hơi béo, biểu tình đột nhiên trở nên quái dị, mà không một ai chú ý tới.
Người nhân viên béo này không đi theo nhân viên cao gầy phía trước, mà lại tách khỏi anh ta.
“ Hành khách chú ý, hành khách xin chú ý.”
Nhân viên tàu hỏa vừa rời đi không bao lâu, xe lửa vang lên: “ Trạm tiếp theo là huyện Hồng Hà, hành khách lưu ý chuẩn bị sẵn sàng xuống tàu.”
Không tốt, nghe được âm thanh của loa tàu, Lâm Thư nổi lên một dự cảm không hay.
Cô nhanh chóng chạy về hướng toa xe lúc đầu.
Trong toa, hành khách chuẩn bị xuống xe, đã lục tục thu thập hành lý, di chuyển dần ra cửa.

“ Nhường một chút, ngượng ngùng, nhường một chút.” Lâm Thư nôn nóng chen vào đám người, chạy về hướng toa xe.
Quả nhiên, Lâm Thư thấy đôi vơi chồng kia thần sắc hoảng loạn, ôm tiểu hài tử vội vàng hướng tới cửa xe lửa.
“Đứng lại”.

Lâm Thư la lớn, nhào về hướng đôi vợ chồng, muốn đoạt tiểu hài tử trong tay nam nhân, nhưng vì đứa trẻ được ôm rất chặt, cô không thành công.
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh mới phản ứng lại, dung sức đẩy Lâm Thư ra.

Cô bị đẩy lùi về phía sau hai bước.
“Mau bắt lấy bọn họ, bọn họ là bọn buôn người.” Lâm Thư cao giọng hô.
Hành khách xung quanh bị giọng nói của Lâm Thư hấp dẫn, đám người bắt đầu xôn xao.
“Cái gì? Bọn buôn người?”
“ Bọn buôn người ở đâu?”
“…..”
Lâm Thư nhanh chóng tiến về phía trước, giữ chặt quần áo đứa trẻ, không cho cặp đôi kia di chuyển.

“Bọn họ chính là bọn buôn người, mau bắt lấy bọn họ.”

Người phụ nữ cố giằng tay Lâm Thư ra, vừa giằng vừa khóc: “ Ôi trời ơi, chúng ta thế nào sẽ là bọn buôn người.”
Người đàn ông nói: “ Cô gái a, chúng ta không phải bọn buôn người nha, đây là bọn yêm cháu trai a.”
“ Đúng vậy, đúng vậy, chính là cháu trai của họ.” Trong đám người có người nói phụ họa.
“ Các ngươi sao có thể dưỡng ra như vậy tinh tế cháu trai.” Lâm Thư kéo vải che khuất tiểu hài tử xuống, lộ khuôn mặt tinh xảo, trắng hồng của đứa trẻ, vải dệt trên quần áo rõ rang là loại tốt nhất.
“ Ôi!” Trong đám người bắt đầu có người nghi ngờ: “ Này, này thoạt nhìn xác thật không giống.”
Lâm Thư thấy vậy, liền đem chuyện thuốc mê nói ra.
Không ngờ, một âm thanh ở thùng xe hô to: “ Cửa xe lửa mở, nhanh đi xuống xe, không xuống xe liền khởi hành”
Tiếng nói vừa mới ngừng, đại bộ phận người đều bị dời đi lực chú ý.
“ Nhanh, nhanh ra,….

Đi mau”
Người trước đẩy người sau, đám người bắt đầu hướng cửa xe mà đi xuống.
Lâm Thư cũng bị đám người ủi đến cửa xe lửa.
Trong lòng cô tràn đầy nôn nóng, dưới loại tình huống này, cô thật sự không nghỉ được biện pháp nào.
Mắt thấy người muốn ra khỏi cửa xe lửa.

Lâm Thư phát hiện nhóm người ở sau, nhân viên xe lửa mang theo nhân viên khác chạy lại đây.
“ Chỗ này, đồng chí nhân viên, ở chỗ này.” Lâm thư hô lớn, dung sức kéo cánh tay người đàn ông, cố giữ bọn họ lại.

Nhưng vẫn bị đám người đẩy ra khỏi cửa xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận