Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


“ Đồng chí đi đâu?” Đồng chí quân nhân ngồi bên cạnh Lâm Thư hỏi.

“ Các anh giúp tôi tìm một nhà khách gần ga tàu một chút.

” Lâm Thư nói.

Dứt lời, xe lại lâm vào an tĩnh.

Lâm thư giật giật bả vai, chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi.

Có lẽ cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá lớn, Lâm Thư cảm thấy có chút không được tự nhiên, nghĩ nghĩ, cô lại nhỏ giọng nói: “ Tôi tên Lâm Thư, còn đồng chí?”
“ Doanh trưởng của chúng tôi tên Hàn Yến.

” Cảnh vệ đang lái xe ở phía trước chen vào nói.

“ Doanh trưởng của chúng tôi rất lợi hại, anh ấy ở bộ đội chính là một chữ: Trâu Bò!”
Lâm Thư rướn người về phía trước, cẩn thận lăng nghe cảnh vệ viên nói chuyện.

Có lẽ, nhận thấy Lâm Thư đang nghe mình nói, cảnh vệ viên bỗng nhiên nhỏ giọng: “ Đồng chí Lâm Thư, doanh trưởng của chúng tôi còn độc thân đấy, ở bộ đội là một đối tượng rất được hoan nghênh….



Khụ!
Lâm Thư đang trong tâm trạng hóng chuyện, bát quái trong xe liền bị một thanh âm đánh gãy.

Không cần nghĩ cũng biết, đánh gãy bọn họ chính là người ngồi bên cô – Hàn Yến.

Cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, Lâm Thư có chút xấu hổ, ăn dưa ăn đến chính chủ bên cạnh.

Vừa vặn, xe ngừng lại, cô thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn ra ngoài kính xe, đã đến nhà khách.

Lâm Thư vội vàng đẩy cửa xuống xe, xoay người hướng Hàn Yến cảm ơn: “ Hàn doanh trưởng, cảm ơn đồng chí đã hỗ trợ!”
Nói xong, Lâm Thư mặc kệ phản ứng của anh, vội vàng đi vào nhà khách.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ của nam nhân từ phía sau.

“ Doanh trưởng, chúng ta đi trở về sao?” Cảnh vệ viên Tiểu Trương nhìn về phía Hàn Yến, vẻ mặt đầy bát quái.

Hàn Yến dựa lưng vào ghế, tay đặt ở cửa sổ xe, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú vào đại sảnh nhà khách, có thể nhìn đên Lâm Thư cùng tiếp tân nói chuyện với nhau.

“ Từ Từ.


“ Vâng.

” Tiểu Trương cười, tặc lưỡi.

Hàn Yến liếc mắt một cái, Tiểu Trương lập thức thay đổi thành biểu tình nghiêm túc: “ Báo cao doanh trưởng, đã rõ.


Hàn Yến không trả lời, tiếp tục nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Ngay lúc đó, giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng hơi câu lên, trong mắt một ý cười nhàn nhạt liền lướt qua.

Hàn Yến dơ tay chạm vào khóe miệng, đây là lần thứ mấy bản thân mình lộ ra tươi cười?
Biểu tình của anh càng thêm thả long, sau đó là tâm tình sung sướng, không tự giác được mà cười khẽ một tiếng.

Tiểu Trương đột nhiên xoay người, giống như ngửi được mùi bát quái: “ Doanh trưởng….



Hàn Yến không để ý đến Tiểu Trương, đẩy cửa xe, hướng nhà khách mà đi.

“ Có chuyện gì thế?”
A! Lâm Thư đang cúi đầu chán nản bị âm thanh đột nhiên làm cho sợ hãi lùi về phía sau mấy bước
Chân dẫm lên hòn đá nhỏ trên mắt đất, suýt nữa ngã về phía sau.

Hàn Yến nhanh chóng tiến tới giữ chặt Lâm Thư, đưa tay đỡ lấy eo cô.

Chờ cô giữ được thăng bằng, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước.

“ Đồng chí không sao chứ?” Hàn Yến hỏi
Lâm Thư kinh hồn mà vỗ ngực.

Thấy là Hàn Yến, không tự giác nhìn về phía anh mà oán giận: “ Hàn doanh trưởng, anh như vậy, sẽ hù chết người.


Hàn Yến thấy cô sợ hãi như vậy, vội vàng xin lỗi: “ Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.


“ Không có việc gì, không có việc gì.

” Lâm Thư vẫy vẫy tay, cũng biết anh không phải cố ý.

“ Các anh như thế nào còn chưa đi?”
“ Sao cô lại đi ra?”

Lâm Thư cùng Hàn Yến đồng thời hỏi.

Ngay sau đó, hai người nhìn nhau một cái, không tự giác mà mỉm cười.

Không khí trở nên nhẹ nhàng.

“ Nhà khách đã có người thuê hết, không còn phòng trống.

” Lâm Thư chán nản nói: “ Tôi đạng định đi tìm nhà khách khác xem thế nào.


“ Gần đây không có nhà khách nào khác.

” Hàn Yên nói.

A, Lâm Thư lộ vẻ mặt khó xử, xem ra cô phải tùy tiện tìm một chỗ ứng phó một đêm.

Còn tốt, cô có không gian, không đến mức bị lạnh bị đói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận