Chỉ là nhàn rỗi tới hoảng hốt!
Lục Đình Kiêu cũng không biết mình vừa rồi bị làm sao, chỉ là không muốn nhìn cô bị công an đưa đi.
Nhưng sau khi nhìn thấy sự phòng bị trong mắt cô nhóc, anh chỉ cảm thấy cmn mình độc thân 25 năm, lần duy nhất làm việc thiện còn bị người ta hiểu lầm, thật sự là buồn cười cực kỳ.
Chuyện của Hạ gia hai ngày nay náo loạn rất chấn động, anh từng ở trong một lần chiến dịch bắp chân gãy xương, xương cốt vỡ vụn trực tiếp đâm xuyên động mạch, lúc ấy trong viện quân y mọi người chân tay luống cuống, cũng không có cách nào làm phẫu thuật này cho anh.
Vẫn là viện trưởng Hạ Thừa Chí tự mình động thủ làm, lúc này mới khiến cho anh may mắn có thể bảo vệ đôi chân này, lúc trước quà tặng trong nhà gì đó cũng không hề đưa vào được.
Nếu như nói là tác phong công nghiệp, tuyến nhà mình này cũng đủ ông ấy leo lên, nhưng ông ấy không thế! Chuyện này nhất định là bị người ta âm thầm gài bẫy!
"Đã như vậy thì cám ơn! Tạm biệt!"
Mong không bao giờ gặp lại nữa!
Bởi vì vừa rồi mình nghe được tiếng lòng của anh, lúc này mới hiểu được người ta chỉ là đơn thuần làm chuyện tốt, không có bất kỳ ý đồ này, lúc này mới yên tâm nói cám ơn xoay người rời đi.
Mình bất kể là dị năng hay là thuật đọc tâm, tất cả đều khôi phục đến sơ kỳ, thuật đọc tâm cũng chỉ có thể nghe thấy chung quanh khoảng cách một mét, nhưng dù khoảng cách chỉ một mét như vậy là đủ rồi!
Nhìn bóng lưng Liễu Văn Vũ đã bị xô đẩy đi xa, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia ý lạnh.
Trong nháy mắt xoay người, khóe mắt chợt xuất hiện một nhóc ăn xin bẩn thỉu, chỉ thấy nhóc ăn xin cả người bẩn thỉu, nhưng trong đôi mắt kia lại chứa theo chút kiên định.
Đầu xuân trời vẫn rất lạnh, nhưng là nhóc ăn xin lại sdi chân trần, đi giày rơm rách, cả người gần như là quần áo rách rưới, cô lại là mềm lòng, không thể thấy nhân gian khó khăn, đặc biệt là đứa nhỏ.
Đứa nhỏ trong tận thế chính là hy vọng, bước chân vừa chuyển đi tới nhà hàng quốc doanh đối diện, mua hai chiếc bánh bao thịt, dịu dàng sờ sờ não nhóc ăn xin, nhẹ giọng nói: "Mau ăn đi.
"
Nhìn bộ dạng nhóc ăn xin không nỡ ăn, cô lại tiếp tục nói: "Em không ăn, lát nữa cũng không bảo vệ được.
"
Nhóc ăn xin thấp thỏm bất an nhìn thoáng qua chung quanh, cuối cùng ăn từng ngụm từng ngụm.
Hạ Uyển Uyển nhìn cậu ăn xong, lúc này mới hài lòng rời đi.
Cảnh tượng này lại rơi vào mắt Lục Đình Kiêu trong quán trà, anh thật sự không hiểu tại sao một người lại có thể nhiều mặt như vậy?
Sự tàn nhẫn đánh người và sự lạnh lùng khi đối mặt với mình, còn cả sự dịu dàng giàu tình yêu thương như vậy, làm sao có thể hài hòa xuất hiện trên người cùng một người như vậy?
Hơn nữa anh thế nhưng còn không cảm thấy đột ngột!
Nhóc ăn xin một tay bưng bát, nhìn bóng lưng ân nhân đi xa, cậu ấy chỉ cảm thấy chị gái thật xinh đẹp, còn không đợi cậu kịp phản ứng, trước mắt nhất thời xuất hiện một mảnh bóng đen.
"Tiểu thư kia cho mày bao nhiêu tiền, mau giao ra đây.
" Một tên ăn mày mười mấy tuổi khí thế hung hăng quát lên.
"Em! ! em không có tiền, chị ấy sờ đầu em! ! Cho em ăn bánh bao.
"
"Anh à, em thấy, người phụ nữ kia hình như không đưa tiền đã bỏ đi.
" Một tên ăn mày trực tiếp mở miệng nói.
Đứa cầm đầu vừa nghe càng tức giận trực tiếp một chân đá ngã bé trai, miệng mắng chửi to: "Mẹ nó, bánh bao cũng không biết để lại cho ông đây một cái.
"
Trong mắt bé trai hiện lên một tia kiên định và không cam lòng, cậu không thể xảy ra chuyện, cậu còn chưa tìm được ông nội!
Ba nói đàn ông không được khóc, nên không khóc.