Hai mắt Ninh Hải Sinh trừng trừng nhìn Dạ Tử Hiên, trong mắt gã hiện lên vẻ khó tin.
Sao anh ta dám?Sao lại như thế?"Ha ha, có phải anh nghĩ nói đồng ý xong là tôi sẽ để anh đi?"Dạ Tử Hiên nhìn thấy sự khó tin trong mắt Ninh Hải Sinh, khẽ nở nụ cười nói với gã.
Không biết vì sao khi anh thấy Ninh Hải Sinh khó chịu, tâm trạng của anh trở nên rất tốt.
"Ha ha, đừng nói anh nghĩ vậy thật nha?"Anh nghĩ đẹp quá đó! Để anh đi rồi đến lúc đó anh phủi mông, vỗ tay làm bộ như không có gì xảy ra, anh nghĩ tôi ngu ngốc giống anh sao? Nếu đã để anh đi thì tôi phải nắm lấy nhược điểm của anh chứ!"Tôi không có!"Ninh Hải Sinh nhắm mắt lại, mạnh miệng phủ nhận.
Có chết gã cũng sẽ không thừa nhận.
Chẳng lẽ hai người trước mắt còn có thể mở óc gã ra xem gã nghĩ gì sao?"Tôi không quan tâm anh có hay không, nhưng mà tôi cảnh cáo anh, chỉ cần để tôi biết anh làm ra chuyện gì, tổn thương đến vợ chưa cưới của tôi, thì cứ chờ tôi đến trả thù đi.
"Dạ Tử Hiên bá đạo nói.
Anh không thừa nhận cũng không sao cả, tôi chỉ cần nói cho anh quyết định của tôi là được rồi.
"Anh là quân nhân đó!"Sao anh có thể làm ra chuyện uy hiếp dân thường như thế này chứ?Nghe Ninh Hải Sinh lên án, Dạ Tử Hiên lại nở nụ cười.
"Tôi là quân nhân, nhưng trước hết tôi là một người chồng, sau đó mới là một quân nhân.
"Dạ Tử Hiên sẽ không giống như thằng ngốc, chính trực đến ngu muội, chính trực đến nỗi không biết cái gì mới là quan trọng với mình.
Anh không như vậy, anh biết rõ điều gì là quan trọng với bản thân.
"Anh! "Ninh Hải Sinh nhìn Dạ Tử Hiên vô liêm sỉ, bỗng nhiên không biết nói gì tiếp theo.
Sau khi Lữ Nhã Hạm quay lại thì liền nhìn thấy Ninh Hải Sinh không dám ho he gì với Dạ Tử Hiên, nhưng cô vẫn tinh ý nhận ra lửa giận trong mắt gã.
"Bên ngoài không nhìn thấy gì nên tôi đã viết sẵn trong phòng rồi đây, anh trực tiếp ký tên đóng dấu là được.
"Lữ Nhã Hạm cười nói.
Mặc dù cô rất muốn dạy dỗ Ninh Hải Sinh một trận nhớ đời, nhưng cô sẽ không động tay chân với mấy khoản nợ.
"Không có mực thì sao mà đóng dấu?"Ninh Hải Sinh nhìn cuốn sổ Lữ Nhã Hạm đưa qua, khó xử nói.
"Có cái gì to tát đâu! Thân là đàn ông thì cắn một miếng trên ngón tay là được.
Lẽ nào nửa đêm anh còn muốn bọn tôi chạy đi tìm mực đóng dấu cho anh?"Dạ Tử Hiên khinh bỉ nói.
Biết anh chàng này là một tên vô dụng, bình thường qua lại với mấy cô gái không ra gì còn được, chứ tới lúc làm việc nghiêm túc thì chạy trốn nhanh không ai bằng.
"Đúng vậy!"Lữ Nhã Hạm đứng một bên cười nói.
Cô phát hiện ra sau khi chia tay, mọi người thường nghĩ chỉ cần anh sống tốt, em có thể yên tâm, còn cô chỉ thích nhìn thấy gã xui xẻo.
Cô nhận ra chỉ cần thấy gã không vui, thì tất cả tâm trạng tiêu cực của cô dường như đều biến mất.
"Các người! "Ninh Hải Sinh nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu.
Đợi sau khi gã bình tĩnh lại, gã nhẫn tâm cắn nát ngón tay mình, ấn xuống dấu tay khiến bản thân uất nghẹn.
"Nếu đã đóng dấu xong rồi thì thoả thuận của chúng ta đã hoàn thành.
Nếu tôi không lấy được tiền mỗi tháng, thì chúng tôi sẽ đến nhà máy anh làm quậy phá.
"Lữ Nhã Hạm nhìn cuốn sổ mà Ninh Hải Sinh lưu luyến không muốn buông tay, nở nụ cười vui vẻ.
Có thể thấy Lữ Nhã Hạm không hề nương tay với Ninh Hải Sinh chút nào.
.