Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày 28 tháng 2 năm 1970, trời nắng.
Quận Thanh Long thành phố Giang, khu dân cư của xưởng sắt thép đầu tiên.
Hôm nay là ngày thứ ba mà người của thế kỷ 21 xuyên đến những năm 1970 của Trung Quốc.
Ở đây, thân phận của cô là đứa con gái thứ ba của tổ trưởng của phân xưởng sản xuất thứ năm trong xưởng sắt thép, Tề Hồng Đường.
Nếu là hai ngày trước mà có người nói cho Tề Đường biết chỉ cần ngủ một giấc liền có thể xuyên qua thì cô nhất định sẽ im lặng nói ra hai chữ, nói nhảm.
Nhưng đến khi chân chính nằm ở trên chiếc giường gỗ, vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy chiếc màn thì cô lập tức tê dại.
Phải mất hai ngày thì cô mới có thể ép buộc bản thân tiếp nhận sự thật này.
Đương nhiên, phần lớn nguyên nhân là do căn nhà hơn 260 mét vuông mới mua của cô đã biến thành không gian đi theo cô đến đây.
Bởi vì tính chất thuận tiện cho công việc, cùng với kinh nghiệm khắc sâu từ năm trước cho nên cô đã dự trữ rất nhiều vật dụng trong căn nhà mới của mình, cái này cũng trở thành thứ để cô trông cậy sau khi xuyên đến thế giới khác.
Nhưng, bây giờ, cô muốn tạm thời gác lại chuyện này.
Bởi vì, hôm nay chính là ngày mà nguyên chủ của cơ thể này có lịch đi xem mắt được sắp xếp vào một tuần trước.
Có thể việc xuyên qua là một khả năng, nhưng mà vừa xuyên qua liền bảo cô gả cho một người đàn ông xa lạ mà mình hoàn toàn không biết đối phương tốt xấu như thế nào thì cô hoàn toàn không đồng ý.
Nhưng tính tự do của con cái vào thời đại này kém xa sau này, nếu như ba Tề mẹ Tề cất hộ khẩu, không có thư giới thiệu thì cho dù cô muốn đi đâu cũng không được.
Mặc dù cô có không gian, nhưng rời khỏi nhà họ Tề chỉ là hạ sách, không đến vạn nhất thì cô không muốn dùng bước đó.
Cho nên cô vẫn phải cẩn thận tính toán đường ra sau này của mình.
“Hồng Đường, sao con vẫn còn chưa thay đồ, ba con sắp đưa kế toán Vương về rồi.
” Tề Đường đang ngồi ở trên giường ngẩn người thì thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mẹ Tề Vương Thúy Nga để lộ ra gương mặt dính đầy mồ hôi.
Nhìn ánh mắt của bà ấy có chút không kiên nhẫn, dường như đang oán trách Tề Đường không hiểu chuyện.
Trong lòng Tề Đường biết rõ, trong vòng hai ba ngày cô xuyên đến đây, nếu Vương Thúy Nga không để ý đến chuyện cô sắp coi mắt thì đã sớm nổi bão.
Mặc dù nguyên chủ sống ở nhà họ Tề không được tính là quá thảm, nhưng cũng đúng là không khá hơn chút nào.
Tề Phong Thu và Vương Thúy Nga rất bội thu ở phương diện sinh con, bọn họ cần cù chăm chỉ sinh ra tất cả là 5 người con.
Người con lớn Tề Hồng Cương, năm nay hai mươi ba tuổi, cũng là công nhân chính thức của xưởng sắt thép, đã có đối tượng và hai nhà đang bàn bạc đến chuyện kết hôn.