Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai yêu cầu này rất hợp tình hợp lý, Lưu Lan Chi cũng không phải người khó khan gì, lại có bác gái Ngô đại nói giúp vài câu làm dịu bầu không khí, chuyện này cứ như vậy mà được quyết định xong.
Sau khi rời khỏi nhà máy cơ khí, Tề Đường hít sâu một hơi, trong lòng tràn đầy sự mong chờ đối với cuộc sống tự do trong tương lai.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà họ Tề, một mình thoải mái sống cuộc sống của chính mình.
Không đi dạo lung tung ở bên ngoài nữa, sau khi ăn một bữa cơm trưa ở khách sạn Quốc Doanh trong thành phố, cô bèn bắt xe buýt trở về, ngồi hơn bốn mươi phút, xuống xe ở trạm xe buýt gần xưởng sản xuất thép.
Tề Đường không muốn để cho người của xưởng sản xuất thép nhìn thấy mình đi xe buýt đi vào thành phố, cho nên cố tình đi xa hơn một trạm, cố gắng tránh mặt xa một chút.
Từ trạm xe buýt trở về, ngay từ đầu Tề Đường còn nhàn nhã ung dung tự tại, suy nghĩ làm thủ tục để lấy công việc như thế nào là thỏa đáng nhất, đi thêm khoảng năm sáu phút, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Dường như phía sau có người đang theo dõi mình.
Vì cảnh giác, Tề Đường lấy từ trong túi xách của mình một chiếc gương nhỏ giả vờ chải lại tóc, quả nhiên, trong gương cô nhìn thấy một người đàn ông đang đi theo mình, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phía mình.
Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, nhất thời, Tề Đường lại không nghĩ ra mục đích của người đàn ông đi theo mình là gì.
Nếu nói cô có kẻ thù, thì thực sự không đến mức đó, chẳng lẽ là sáng nay cô đã vạch trần chuyện xấu của Tề Hồng Anh, cô ta vì thế mà oán hận cô, tìm người trả thù cô?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Đường nảy sinh chút ác ý thú vị, cô vẫn tiếp tục bước đi không nhanh không chậm, rẽ vào một con hẻm.
Người đàn ông đi theo thấy vậy, sợ người kia đi vào hẻm sẽ mất dấu, liền nhanh chóng bước nhanh hơn, cũng rẽ vào.
Thậm chí trước khi rẽ vào, anh ta còn thầm mừng thầm trong lòng, quanh quẩn ở đây mấy ngày chỉ để chờ Tề Hồng Đường, hôm nay rốt cuộc cũng đợi được cô rồi.
Hơn nữa, thật khéo là con hẻm này lại là con đường cô phải đi về nhà, và cũng là nơi anh ta chọn là nơi thích hợp nhất để ra tay.
Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ tới là, vừa mới rẽ vào hẻm, anh ta đã thấy một cây gậy thô to đánh về phía mình, trong chớp mắt anh ta còn chưa kịp né tránh thì đã mất đi ý thức.
Mười phút sau, một gáo nước lạnh dội lên người đàn ông bị trói chặt, hơi lạnh ập đến khiến người đàn ông run lên, mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Tề Đường vỗ tay, khóe môi nở nụ cười chế giễu, phải biết rằng, sau khi cha mẹ cô mất, để có khả năng tự bảo vệ mình, cô đã đặc biệt tìm một huấn luyện viên võ thuật quốc gia để dạy cô một số thuật phòng vệ.
Không nói đến võ công cao cường đến mức nào, ít nhất cô vẫn có thể đối phó được với một hoặc hai người đàn ông bình thường.
Trong một tháng qua, kiếm tiền, điều dưỡng cơ thể và lấy lại thân thủ như trước đây là ba việc chính mà cô làm.
Nếu không có sự tự tin, cô đã không tùy tiện đưa mình vào tình thế nguy hiểm.