Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa rồi cô ra tay kiểm soát lực đạo, người đàn ông này chỉ bị hôn mê tạm thời, thuận tiện cho cô khống chế.
Khẽ cười một tiếng, Tề Đường lên tiếng: "Tôi hỏi, anh trả lời, biểu hiện tốt, tôi sẽ thả anh ra.
"
Người đàn ông đảo mắt, lắc đầu, ra hiệu cho Tề Đường gỡ miếng vải bẩn chặn miệng anh ta ra.
Cũng không biết miếng vải trong miệng đã bao lâu không giặt, vừa hôi vừa chua, bây giờ anh ta thấy buồn nôn, muốn nôn.
Tề Đường lại cười một tiếng, đang định tiếp tục nói thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa hẻm, ngoài ý muốn, cô lại thấy một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông đó hình như tên là, Nhạc Kỷ Minh nhỉ!
Áo ngắn tay màu xanh lục quân, quần dài màu đen, thân hình cao lớn khỏe mạnh dựa vào tường ở cửa hẻm, miệng còn ngậm điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía này xuyên qua làn khói khiến người ta thấy gai người.
Nói thật lòng, nhìn thoáng qua, người bình thường sẽ đều cho rằng người trước mắt là một tên du côn đất!
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung trong chốc lát, Nhạc Kỷ Minh vốn tưởng rằng Tề đồng chí còn trẻ này bị mình bắt gặp đang trói người, sẽ vội vàng giải thích, ít nhất cũng sẽ rất lúng túng muốn tìm cách bù đắp.
Nhưng không ngờ biểu hiện của Tề đồng chí lại khiến anh bất ngờ và bất lực.
Chỉ thấy cô gái nhỏ nhìn thấy anh, đầu tiên là ngạc nhiên vài giây, rất nhanh đã trở lại bình thường, đôi mắt sáng lấp lánh, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp nói: "Đồng chí Nhạc, phiền anh trông chừng một chút.
"
Trong suốt quá trình đó, cô thậm chí còn không hạ cánh tay đang giơ lên.
Đồng thời, Nhạc Kỷ Minh cũng không ngờ rằng cả cuộc đời của bản thân sẽ mặc áo quân nhân, canh chừng tội phạm.
Có điều, anh từ nhỏ đến lớn chỉ làm việc mà bản thân muốn làm, những quy định cứng nhắc không đủ để kiềm chế hay trói buộc anh.
Nhưng lúc này, trong lòng anh không bài xích cái gọi là “canh chừng” này.
Huống hồ, hôm nay gặp đồng chí Tiểu Tề, vừa vặn có thể bù đắp lỗi lầm nhỏ bé mà anh gây ra lần trước.
Thấy người đàn ông nhanh chóng quay người lại, dường như thật sự đang làm tốt vai trò người gác cửa, Tề Đường quay đầu nhìn vào mắt người đàn ông, cô càng cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông kia mặc dù không biết Tề Đường đang có dự tính gì, nhưng trong lòng cũng không mấy vui vẻ.
Cô vốn dĩ đang nghĩ cách chạy trốn, nhưng nhìn thấy bóng hình to lớn trước hẻm, ý nghĩ này liền biến mất trong giây lát.
Đồng thời Tề Đường quấn miếng vải quanh lòng bàn tay, nắm thành nắm đấm rồi đấm mạnh vào bụng của người đàn ông, người đàn ông kia vừa muốn mở miệng kêu cứu nhưng lời nói vừa ra tới miệng đã biến thành tiếng rên rỉ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tề Đường xoay cổ tay, nói: “Sớm đã bảo anh ngoan chút rồi.
” Giọng nói của cô trầm thấp, có chút lạnh lùng.
Tề Đường từ lâu đã nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông không thành thật, cứ đảo qua đảo lại giống như đang âm mưu ý đồ gì xấu.
Đúng như cô dự đoán, ban đầu cô muốn nghĩ cách kháng cự, nhưng sau khi nhìn thấy Nhạc Kỷ Minh, cô liền nghĩ ra cách kêu cứu thoát thân.