Thập Niên 70 Quân Tẩu Cao Lãnh Trọng Sinh Mang Theo Không Gian Vả Mặt Cực Phẩm


"Có ai không?" Điền Tú Vân đầy mong đợi gõ cánh cửa lớn tinh xảo, tòa nhà này cho cô cảm giác giống như nhà của những người giàu có và quyền thế thời xưa, nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy là nhà ba tầng, bên trong không rõ trang trí như thế nào nhưng chỉ nhìn bên ngoài cũng biết tòa nhà này rất xa hoa.

"Thình thịch.

" Dần dần tăng lực gõ cửa, Điền Tú Vân kiên trì không ngừng gọi cửa, kết quả nửa ngày không thấy bóng người, còn vô tình không khống chế được lực gõ mà làm cánh cửa lớn mở ra, nhất thời Điền Tú Vân nhìn chằm chằm vào khe cửa, trong lòng không ngừng nói xin lỗi.

Đứng ngoài cửa do dự một lúc, Điền Tú Vân vẫn cẩn thận đẩy cánh cửa lớn ra đi vào, vừa bước vào đại sảnh của tòa nhà nhỏ, Điền Tú Vân có cảm giác quả nhiên là như vậy, cách trang trí của đại sảnh cũng giống như bên ngoài, xa hoa tinh xảo.

"Có ai không, tôi vào đây?" Điền Tú Vân thò đầu ra hét lớn xung quanh nhưng đáp lại cô vẫn là sự im lặng.

"Chẳng lẽ không có ai sao?"
Điền Tú Vân nghĩ thầm có lẽ không có ai ở nhà, liền mạnh dạn quan sát, đối diện với cửa lớn là hai chiếc ghế và một chiếc bàn trà, trên tường treo một bức tranh chân dung, hai bên đều có hai chiếc ghế, trên tường hai bên treo những bức tranh sơn thủy hùng vĩ.

Hai bên trái phải đều có một cửa thông sang các phòng khác.

Điền Tú Vân không vội kiểm tra nơi khác, mà bị miếng ngọc bội trên bàn trà ở vị trí trên cùng thu hút.

Đến khi Điền Tú Vân đi đến gần cầm miếng ngọc bội lên xem, lúc này mới phát hiện đây chính là miếng ngọc bội trên tay bộ xương trong hang động trước đó.

Điền Tú Vân cầm miếng ngọc bội quan sát kỹ, lại bị một tờ giấy trên bàn trà thu hút, cầm lên xem, trên đó viết: "Đặt miếng ngọc bội lên trán để đọc thông tin.

"
Trong lòng không hiểu ý nghĩa của câu trên tờ giấy nhưng Điền Tú Vân vẫn liều lĩnh đặt thẳng miếng ngọc bội lên trán, còn chưa kịp nghĩ cách đọc thông tin thì đã bị một lượng lớn thông tin đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến cô gần như ngất đi lần nữa.

Mãi đến khi không còn thông tin nào truyền vào não nữa, Điền Tú Vân mới miễn cưỡng lấy miếng ngọc bội xuống, còn chưa kịp cất đi thì miếng ngọc bội đã tan biến không còn dấu vết trong tay.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui