Giờ đây bà góa Triệu không muốn bỏ tiền ra chữa bệnh cho Điền Tú Vân, trong lòng tính toán sẽ đuổi cô đi.
Trước sự đối xử bất công này, Điền Tú Vân cuối cùng cũng hiểu ra, chết có gì đáng sợ, những năm qua cô sống còn không bằng một người chết thoải mái nhưng cô không cam tâm chết như vậy, dù có chết cũng phải kéo theo hai mẹ con này chôn cùng.
"Chúng ta cùng xuống địa ngục đi, nếu như thực sự có địa ngục.
" Trải qua mấy chục năm buôn bán, Điền Tú Vân đã không còn là cô gái quê chỉ biết vài chữ và tính toán như trước nữa.
Cô học được rất nhiều thứ qua lời kể của khách hàng hoặc qua những lần hiếm hoi được xem tivi.
Điền Tú Vân xách theo thùng xăng đã giấu ở sau nhà từ sáng sớm, bước qua hai người đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, sắc mặt bình tĩnh tưới xăng khắp trong ngoài phòng khách.
Làm xong mọi việc, cô lại quay về phòng khách, ngồi xuống ghế.
Không chút do dự ném ngọn nến đang cháy vào cánh cửa phòng đã tưới đầy xăng.
Trong nháy mắt, xăng gặp lửa, lập tức bùng cháy, chỉ một lát sau, cả ngôi nhà nhỏ đều cháy rụi, đáng tiếc nơi này là ngoại ô, các hộ dân xung quanh đều cách xa nhau, đến khi có người phát hiện ra hỏa hoạn thì ngọn lửa đã trở nên không thể cứu vãn.
"Ha ha ha.
" Điền Tú Vân nhìn ngọn lửa điên cuồng nuốt chửng cả đại sảnh, nhìn hai người trên mặt đất vẫn vô tri vô giác, trong lòng thoải mái cười lớn, cuối cùng cũng kết thúc rồi, cuộc đời đáng cười đáng thương của cô.
Nếu có kiếp sau, cô không muốn sống mệt mỏi như vậy nữa, nếu có kiếp sau, cô hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp.
Cô mệt rồi, thực sự mệt rồi, có lẽ cô thực sự sẽ xuống địa ngục nhưng cô không hối hận khi cùng mẹ chồng và chồng chết chung.
Dù sao thì họ là khởi đầu cho cuộc đời bi ai của cô, vậy thì cũng nên để họ chịu trách nhiệm kết thúc, không phải sao?
"Con nhóc chết tiệt, trời sinh thân tiểu thư mà số phận tỳ nữ, chỉ biết ăn cơm chùa, đồ bỏ đi.
" Trong sân vang lên tiếng mắng chửi đanh thép và tiếng đập thùng gỗ ầm ầm.
Điền Tú Vân giơ tay che đôi mắt khô khốc, cô chưa từng nghĩ mình còn có thể trở về nhà này.