Diệp Cẩm Trình cười khổ, anh đã nuôi chân được mấy tháng rồi, ngày nào cũng ở nhà quá chán, đối với người quân nhân nhiều năm chạy bên ngoài, anh sao có thể không vội? Lại nói chân của anh, cũng không phải không thể đi, nếu đã có thể đi, anh muốn đi dạo xung quanh, đi bộ một chút, làm sao lại không được.Hơn nữa, tuy rằng hai chân của hắn không cân đối, đi khập khiễng, nhưng anh trước đó dù sao cũng là quân nhân, hơn nữa còn là lính đặc chủng, chỉ là đi trên núi mà thôi, làm khó anh được sao? Cũng không biết là anh cùng chính mình bực bội hay là thật muốn chứng minh ngay cả khi anh bị tàn tật, anh có thể sống như một người bình thường, ngay cả khi anh không thể là một quân nhân, thì ít nhất anh cũng có thể gánh vác gia đình, ít nhất có thể chinh phục ngọn núi này.
Cho nên, anh liền vào núi.Trong khoảng thời gian này, bầu không khí trong nhà không được tốt, cha mẹ, em gái, em trai, lời nói đều rất cẩn thận, sợ nói sai, phạm vào điều cấm kỵ của anh.
Dù cho trong lòng anh không có gì, cũng chịu không được người nhà nhìn anh như búp bê sứ, anh là quân nhân, một quân nhân bảo vệ quê hương đất nước, khi nào lại bị người khác chăm sóc giống như chăm sóc búp bê vậy? Huống chi, trong lòng của anh kỳ thực không phải không quan tâm đến.Chân của anh không thể đi lại như người bình thường, không thể quay lại quân đội, anh không cam lòng, anh thất lạc.
Nhưng, thời gian dài như vậy anh cũng đã nghĩ thông, dù cho không thể làm quân nhân, vậy thì sao? Anh vẫn có thể nuôi sống gia đình , vẫn là có thể phụng dưỡng cha mẹ.
Anh là con cả, anh không thể gục ngã.
Nhìn khuôn mặt cha mẹ ngày càng gầy đi, hắn chỉ có thể cho phép mình suy sụp một đoạn thời gian, anh không cho phép chính mình vĩnh viễn suy đồi.
Anh muốn chứng minh cho cha mẹ, anh chị em và họ hàng của mình thấy rằng dù có bị què một chân, anh vẫn sống xứng với họ Diệp của mình.Cho nên, anh mới lựa chọn đi dạo quanh núi để thư giãn, bồi dưỡng tình cảm tự nhiên, đồng thời cũng muốn chứng minh mình không phải kẻ vô dụng.
Từ đây anh - Diệp Cẩm Trình - có lẽ không thể làm quân nhân, nhưng anh vẫn có thể là người con khiến cha mẹ tự hào.
Anh nghĩ rất tốt, không có nghĩ rằng đường núi gập ghềnh, anh đi bộ mấy tiếng đồng hồ mới đến được đây, trượt chân ngã xuống hố, chưa kể, chân, lần nữa gãy.Đúng là chó cắn áo rách!Anh nhịn không được cười nhạo chính mình, xem ra còn muốn lại nằm nhà mấy tháng.- “Được rồi, Lưu Chí Mai đừng nói nữa, mau đem Cẩm Trình lên bên trên ván giường, trời sắp tối rồi.”Diệp Triển Hoa nhìn vợ mình ôm con trai đánh tới đánh lui, vội vàng nói.Lưu Chí Mai lau lau nước mắt, ngượng ngùng nói:- “ Đã làm phiền mọi người a!”Kỷ Nghênh Bắc đặt ván giường xuống đất, mấy người trẻ tuổi kia giúp đỡ đem Diệp Cẩm Trình mang lên ván giường bên trên.Trên đường trở về, mấy người thay nhau khiêng, đi gần tới hai giờ, mới rời núi.Kỷ Nghênh Hạ không cùng đi Lưu gia thôn, mà là trở về Kỷ gia thôn.Kỷ Nghênh Bắc mãi cho đến sau buổi cơm tối mới trở về.Anh ta thở hồng hộc, trở về liền uống mấy ly lớn nước sôi để nguội, mới lau miệng nói:- “Chúng tôi đem người đưa đến Lưu gia thôn, sau đó tìm một chiếc máy kéo để đưa anh ấy đến bệnh viện thị trấn.
Diệp bá mẫu nhất định muốn chúng tôi ăn trước khi rời đi,, Diệp bá phụ mời chúng tôi đến tiệm cơm ăn mì sợi, rồi mới để chúng tôi trở về.”Nà nội Kỷ cảm thán:- “Các ngươi nói đứa nhỏ này, chạy trên núi làm cái gì? Đây không phải là để cho người trong nhà lo lắng đi!”Lý Mai Anh bĩu môi, mơ hồ nói:- “Ta nói chứ Nghênh Hạ cùng đứa nhỏ Diệp gia có duyên phận a, lên núi cũng có thể gặp nhau! Đây chính là ân cứu mạng a! Ai nha, đây thật là trời sinh duyên phận a! Xuân Xuân của chúng ta trước đây không nên cùng hắn đính hôn, nên đính hôn Nghênh Hạ cho hắn!......!Mẹ, người về sau cũng không thể nói Xuân Xuân ghét bỏ đứa trẻ nhà họ Diệp, mới khiến cho Nghênh Hạ gả thay.
Đứa trẻ nhà họ Diệp nên là đối tượng của Nghênh Hạ! Nếu không, tại sao những người khác không gặp đứa trẻ đó mà lại để Nghênh Hạ gặp đâu?”Lý Mai Anh càng nói càng cảm thấy ý nghĩ của mình là đúng.Kỷ Nghênh Hạ sắc mặt biến đổi.Sắc mặt bà nội Kỷ cũng trầm xuống:- “Vợ lão đại, ngươi ngậm miệng a!”Lý Mai Anh không cảm thấy mình nói sai:- “Mẹ, vốn chính là như vậy mà!”.